Trên sân khấu tối om, tiếng nhạc bắt đầu nổi lên và tiếng hát của Sandy bắt đầu cất lên cùng lúc nó bước dần dần ra sân khấu……Vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi ngườiVì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xaVì sao hôm nay em không thể cười như lúc anh nơi nàyVì sao khi xưa em đã nói không cần anhĐã rất lâu không có anh nơi nàyHàng cây vẫn đứng chờ anhĐã rất lâu chẳng nghe được tiếng anh nói "yêu em" như lúc gần emNhắm mắt cho ký ức xưa quay vềVề bên nỗi nhớ lặng câmNhới mỗi khi, gần anh nhẹ ôm lấy anhHôn thật khẽ lúc anh nhìn emVì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi ngườiVì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xaVì sao hôm nay em không thể cười như lúc anh nơi nàyVì sao khi xưa em đã nói không cần anhQuá khứ cứ mang theo một tình yêu rất buồnMột tình yêu của ngày hôm quaMột tình yêu giờ đã quá xaQuá khứ hãy lắng sâu để tình anh được bình yên nhéỞ nơi xa chúc em hạnh phúc !Mọi người ai cũng khá ngạc nhiên về bộ đồ nó đang mặc cũng như là bài hát mà nó đang biểu diễn kia…..Đúng, Sandy nhà ta hôm nay k còn là 1 cô bé cá tính với những bộ đồ cực kì phá cách nữa mà nó bước lên sân khấu với tà áo dài đặc trưng cho đất nước Việt Nam của nó; tà áo dài trắng tinh thuân khiết như bất cứ 1 cô gái Việt Nam nào như đang sáng bừng lên giữa bầu trời đêm lung linh huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-quay-truong-k-w/1910509/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.