“Anh Phương, vụ án đã kết thúc mà Ngô Văn Thiến cùng Lý Chấn Quyển cũng đã nhận tội. Mặt khác thông qua hàng xóm của Trương Hải chúng tôi cũng đã biết con chó đen kia là Trương Hải nhặt được 7 năm trước, lúc Ngô Văn Thiến chưa lấy Trương Hải, Trương Hải và chú chó đó đã nương tựa lẫn nhau mà sống…”
Trong điện thoại, Âu Dương Tuyết Tình vẫn đang nói về chuyện vụ án nhưng Phương Minh không quan tâm lắm, mãi tới lúc thấy cô nói gần xong cậu mới mở miệng: “Nếu có thể thì hãy chôn Trương Hải và con chó đen đó ở cùng một chỗ đi.”
Cúp điện thoại rồi Phương Minh mới quay qua nhìn lão Hoàng: “Thế nào? Gần đây mày bị chuyện của con chó đen kia ảnh hưởng hay sao mặt mày lúc nào cũng ủ rũ thế?”
Cách chuyện xảy ra ở gần cô nhi viện đã hai ngày, hai ngày này Phương Minh có thể cảm nhận được tâm tình lão Hoàng không tốt lắm, minh chứng chính là nó không chạy đi tìm con chó cái nào thông đồng mà chỉ nàm sấp trong cửa hàng ngủ gà ngủ gật.
“Mỗi người đều có một vận mệnh mà loài chó chúng mày cũng vậy, mỗi con chó cũng có mệnh vận riêng của nó, có lẽ đó là vận mệnh của con chó đen kia, hợp táng cho nó cùng Trương Hải biết đâu kiếp sau bọn họ còn có thể làm bạn.”
Phương Minh an ủi lão Hoàng một câu sau đó lại nhìn mấy vật điêu khắc trên bàn, mới mấy ngày trôi qua mà những vật này đều đã được cậu định bút khai quang.
“Này, mày ở đây đợi một lát rồi về nhà chung với Đại Trụ, tôi đi mua một chút dược liệu.”
Nghe tới dược liệu cuối cùng con mắt của lão Hoàng cũng lóe lên một tia sáng, sau đó còn dùng đôi chân trước vỗ vỗ trên mặt đất ra hiệu, ý là cậu có thể đi, đừng ở đây quấy rầy giấc ngủ của tôi!
“Ngươi cái con chó này!”
Chửi rủa một câu xong Phương Minh cũng không quan tâm tới lão Hoàng nữa, xuống lầu chào hỏi Đại Trụ một tiếng rồi định rời đi, không ngờ đúng lúc này điện thoại lại reo lên.
“Alo, là ông chủ Phương sao?”
Nghe thấy giọng nói trong điện thoại Phương Minh hơi sững sờ một chút, lập tức trên mặt hiện lên nụ cười ý vị thâm trường: “Là anh Trương à, sao rồi, anh Trương đã lấy được cỗ thi thể kia?”
“Đúng vậy, tôi đã lấy được nó rồi, hiện tại tôi nên làm như thế nào?”
“Mang theo cỗ thi thể đó tới chỗ tôi, mặt khác lại chuẩn bị chuyển khoản thêm 30 vạn nữa.”
Bên kia điện thoại trầm mặc, sau một lát Trương Tề mới trả lời: “Được, sau một tiếng nữa tôi sẽ tới.”
Sau khi cúp điện thoại của Trương Tề, Phương Minh mới quay về phía Đại Trụ: “Đại Trụ, tôi viết cho cậu một tờ giấy, cậu đi ra ngoài mua những thứ được ghi trong đó về nhé, một lát nữa sinh ý của chúng ta lại tới, cần phải chuẩn bị một chút.”
“Được!”
Sau khi Phương Minh viết xong những thứ đồ cần mua ra giấy, Đại Trụ cầm tờ giấy rời khỏi cửa hàng mà Phương Minh cũng không nhàn rỗi, ở lại chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Một giờ sau Trương Tề tới, tay anh ta xách theo một túi hành lý đi vào cửa hàng, lúc nhìn thấy Phương Minh thì hơi xấu hổ chào hỏi: “Ông chủ Phương.”
“Theo tôi lên lầu đi.”
Phương Minh cũng không nói thêm gì nhiều, cậu cũng có thể đoán trước lần này chỉ có Trương Tề tới. Cho dù anh ta làm sao để lấy được cái xác này, cho dù lão Lưu có giúp anh ta hay không thì lần này cậu ta vẫn sẽ tới một mình.
Ngầm hiểu lẫn nhau, Phương Minh không hỏi Trương Tề vì sao lấy được cỗ thi thể này, sau khi lên tới lầu 2 liền ra hiệu cho Trương Tề mở túi hành lý ra.
Hành lý được mở ra, bên trong có một lớp vải bông, sau khi vén lớp vải bông ra thì bộ hài cốt cũng xuất hiện. Đương nhiên bộ hài cốt này cũng không còn hoàn chỉnh nữa, đã tan ra từng mảnh.
“Mấy ngày nay ngủ thế nào?”
“Cảm ơn ông chủ Phương, mấy ngày nay tôi đã ngủ ngon hơn hẳn, cũng không còn mơ thấy nữ quỷ kia nữa.
Trương Tề cảm tạ cười gật đầu, trên thực tế đây cũng là nguyên nhân mà anh ta nhất định phải lấy được cỗ thi thể, anh ta cảm nhận được thủ đoạn của Phương Minh có hiệu quả!
Bởi vì có hiệu quả cho nên Trương Tề mới không nghi ngờ lời nói của Phương Minh, nếu không có thi thể này chắc chắn anh ta sẽ mất mạng, nên anh ta mới phải đau khổ cầu xin thầy của mình, và cuối cùng anh ta cũng được như ý.
Đương nhiên cũng là do anh ta quá hiểu thầy của mình, vì để thầy ấy đồng ý mà anh ta đã hướng về cấp trên xin được điều đến tham dự công tác nghiên cứu khai quật văn hóa cổ ở sa mạc Sahara trong mười năm.
Điều này cũng có nghĩa trong mười năm tới anh ta sẽ phải làm bạn với sa mạc, mỗi ngày đều phải đối mặt với bão cát ngập trời, hơn nữa luôn phải ở trong sa mạc khai quật, mỗi năm chỉ được nghỉ mười ngày.
Trương Tề cũng rõ ràng, chỉ có làm vậy mới có thể khiến thầy anh ta ra tay cứu giúp, điều đó cũng như anh ta lấy mười năm để đổi một cỗ thi thể.
Không bao lâu sau Đại Trụ cũng trở về, còn xách theo mấy cái túi trên tay.
“Trước tiên lấy giấy dầu cho tôi.”
Đại Trụ móc từ trong bọc ra một quyển giấy dầu đưa cho Phương Minh, Phương Minh trải nó ra trên mặt đất. Sau đó Phương Minh rửa sạch tay, lau khô rồi trực tiếp lấy hài cốt trong rương hành lý nhặt ra từng chút từng chút một.
Động tác của Phương Minh cực kỳ chậm, bởi vì dù sao bộ hài cốt này cũng đã trải qua quá nhiều năm, mặc dù đã được đội khảo cổ sử dụng dung dịch để thông khí nhưng xương cốt này đã giòn rồi, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng vỡ nát.
Động tác của Phương Minh rất tỉ mỉ khiến Trương Tề đang đứng quan sát ở một bên cũng hơi kinh ngạc, bởi vì anh ta phát hiện phương pháp xử lý thi thể của Phương Minh so với người được tiếp xúc với thi thể nhiều năm như anh ta còn cẩn thận, chuyên nghiệp hơn nhiều.
“Không lẽ ông chủ Phương lúc trước cũng từng là một nhà khảo cổ?”
Trương Tề nói thầm trong lòng, còn Phương Minh thì nào có rảnh rỗi mà chú ý tới Trương Tề đang nghĩ gì. Thật ra Phương Minh nhìn thấy thi thể còn nhiều hơn Trương Tề rất nhiều, lúc trước cậu theo sư phụ đi từ nam ra bắc, chỉ riêng những thi thể vừa mới chết cậu cũng đã gặp hơn trăm cỗ, về phần mấy thi thể hơn ngàn năm này cũng đã thấy không ít.
Sau nữa giờ, một cỗ thi thể hoàn chỉnh đã được bày ra trên giấy dầu.
“Cũng may là không thiếu gì.”
Phương Minh thở phào một hơi, loại công việc này đòi hỏi cần có thủ pháp và tính cẩn trọng hơn người, dù cậu đã làm nhiều lần những mỗi lần làm xong đều có cảm giác hư thoát*.
*Hư thoát: mất hết sức lực
Nhưng mà mới chỉ thành công bước đầu tiên.
“Đầu tiên hãy nói lời xin lỗi với người chết đi.”
Phương Minh đặt Lư Hương tới phía trước bộ hài cốt rồi ra lệnh cho Trương Tề thắp hương xin lỗi.
“Được.”
Hiện tại Trương Tề đã nghe lời Phương Minh răm rắp, cậu nói cái gì anh ta sẽ làm cái đó, lập tức nhận lấy Thiền Hương rồi thắp lên, vừa bái vừa nói xin lỗi.
“Đại Trụ, cây cờ tôi cần có mua được không?”
“Có, nó được đặt trong cái túi đen.”
Lấy mảnh vải trong túi đen ra, gọi là mảnh vải nhưng thực tế nó giống quần áo hơn, dùng cách thêu hoa thời cổ đại trên tay áo.
Bút lông, chu sa, mặc thủy…
Sau khi đã trải hết các dụng cụ cần thiết ra bàn, Phương Minh nâng bút vẽ phù văn lên mảnh vải, trong miệng thì thầm: “Nâng bút gọi Quỷ Thần, dưới bút thổ địa linh, xưa có si tình nữ, hôm nay hồn đến này.”
Bút đi du long, tốc độ của Phương Minh rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã vẽ xong.
Sau khi chuẩn bị tốt cờ vải, Phương Minh đi tới trước cửa sổ, chỗ đó có đặt một cành trúc có lá trúc, cao hơn 2m do Đại Trụ mới chặt trộm được từ một tiểu khu nào đó.
Treo cờ vải trên lá trúc để nó theo gió lắc lư bên ngoài cửa sổ, xác định cờ vải sẽ không bị rơi xuống rồi Phương Minh mới quay lại bàn, lấy mảnh ngọc Như Ý ra.
Cầm ngọc Như Ý trên tay xem xét kỹ một lúc rồi mới lấy sợi dây đỏ trong túi ra, thắt nhanh lên ngọc Như Ý, động tác rất nhanh, cho dù Đại Trụ đang đứng một bên cũng không nhìn thấy rõ ràng động tác của Phương Minh, chỉ thấy được chớp mắt sau sợi dây đỏ đã quấn ba vòng quanh ngọc Như Ý.
Một đầu dây đỏ quấn quanh ngọc Như Ý, sau khi xem xét kỹ lưỡng Phương Minh lại nắm dây đỏ đi tới trước bộ hài cốt, buộc đầu dây còn lại vào cổ tay trái của thi thể.
Sau khi làm xong những chuyện này Phương Minh mới ra hiệu cho Trương Tề đình chỉ xin lỗi.
“Chuyện một chút nữa tôi làm sẽ có chút không thể tưởng tượng nỗi, cho dù anh nhìn thấy cái gì cũng không được ngạc nhiên, càng không cho phép lên tiếng, nếu không thần thánh cũng không cứu được anh.”
Vẻ mặt Phương Minh vô cùng nghiêm túc, Trương Tề gật đầu như gà mổ thóc, ra vẻ chính mình sẽ không hé răng nữa lời.
“Đại Trụ, đốt vàng mã.”
Phương Minh nói với Đại Trụ xong Đại Trụ liền lấy tiền giấy trong túi ra, đồng thời lấy một cái chậu tới bỏ vàng mã vào đốt.
Mặc dù không biết Phương Minh muốn làm gì nhưng lớn lên ở nông thôn, đương nhiên Đại Trụ cũng biết đốt vàng mã, mà lúc đốt cũng rất chăm chú, không thả vàng mã từ chính giữa mà để nó trượt vào từ bốn phía trong chậu.
Chuyện này cũng rất dễ hiểu, nếu ném vàng mã trực tiếp vào sẽ ngăn chặn ngọn lửa, mà ngăn chặn ngọn lửa thì khác nào ngăn chặn tiền chứ, nếu đốt vàng mã như vậy trọng lượng sẽ rất lớn, quỷ hồn không thể mang đi nhiều được.
“Bắt đầu.”
Vẻ mặt Phương Minh cũng trở nên ngưng trọng, tiếp theo chính là thời khắc mấu chốt nhất, có thể thành công hay không cũng đều nhờ nó.
Phương Minh nín thở đứng trước bàn, một giây, hai giây…
Mười lăm giây sau, hai mắt Phương Minh trợn trừng, không biết từ lúc nào mà trên tay cậu đã xuất hiện một trấn ấn, mạnh mẽ đập lên mặt bàn.
Đọc xong rồi Phương Minh vẫn chưa ngừng, lấy bút lông nhanh chóng viết chữ trên mặt giấy vàng.
“Kính bái tứ phương thổ địa… Xá lệnh*!”
*Xá lệnh: lệnh đặc xá
Viết xong thiêu đốt giấy vàng!
“Nhị bái Âm Phủ Minh Ti… Xá lệnh!”
Lại tiếp tục đốt.
“Tam bái Thiên Địa Thần Linh… Xá lệnh!”
Sau khi đốt xong ba tấm giấy vàng Phương Minh nhìn về phía cửa sổ, Trương Tề cùng Đại Trụ thấy Phương Minh nhìn chằm chằm phía bên kia cũng hiếu kỳ nhìn qua, chỉ là hình như không có gì thay đổi.
Ngay lúc hai người đang nghi hoặc, một trận gió lớn thổi từ phía cửa sổ tới, cờ vải lắc lư, cành trúc càng lắc lư dữ dội hơn.
“Đến!”
Phương Minh hơi mỉm cười nhưng rất nhanh nghiêm túc trở lại, bây giờ mới là lúc chính thức bắt đầu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]