Tháng 10, năm 1959 
Một năm tương đối hỗn loạn, nhất là khi chính quyền Sài Gòn ban hành luật 10/59, lê máy chém khắp miền Nam. Khắp nơi, tiếng oán than vang lên ngút trời. Hàng vạn mạng người bị xem như sâu bọ, chém giết không thương tiết, giết một cách tàn bạo. Tất cả bọn họ chưa từng làm điều gì sai, nhiều người từng là anh hùng từng đánh cho bọn Tây phải bỏ chạy. Còn những kẻ đang làm việc cho cái chế độ "Việt Nam Cộng hòa" kia, bọn chúng chỉ là một giống loài yếu ớt và đốn mạt, chúng chà đạp những kẻ yếu hơn và hôn chân những người có vị thế, trước kia là bọn Tây và bây giờ là người Mỹ. 
Dù như vậy, nó vẫn không ngăn được một đám trẻ đang chơi đùa đúng với độ tuổi của chúng. Cả đám bày trí một khoảng sân nhỏ sau nhà như một gánh cải lượng thực thụ. Sau đó, một cô bé nhỏ nhắn nhưng nổi bật bước lên cất cao cậu giọng cổ 
"Từ là từ phu tướng 
Bảo kiếm sắc phán lên đàng 
Vào ra luống trông tin nhạn 
Năm canh mơ màng 
Em luống trông tin chàng 
Ôi! Gan vàng quặn đau í à 
Đường dầu sa ong bướm 
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang 
Còn đêm luống trông tin bạn 
Ngày mỏi mòn như đá Vọng phu 
Vọng phu vọng luống trông tin chàng 
Lòng xin chớ phụ phàng 
Chàng là chàng có hay 
Đêm thiếp nằm luống những sầu tây 
Bao thuở đó đây sum vầy 
Duyên sắt cầm đừng lợt phai í ơ 
Nguyện, là nguyện cho chàng 
Nguyện cho chàng đặng chữ an - bình an 
Mau trở lại gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-nhan-viet-nam/87815/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.