"Thẩm Chiêu Chiêu, đứng dậy đi." Thịnh Trử Ý cau mày nhìn cô.
Thẩm Chiêu Chiêu ngồi bệt xuống đất, vẫy tay nói với đối phương: "Không được, em không còn sức nữa, để em nghỉ ngơi một lát." Nếu không có người xung quanh, cô đã muốn nằm xuống luôn rồi.
Thịnh Trử Ý nghiêm mặt nói: "Sau khi vận động mạnh không được ngồi xuống ngay, dễ ảnh hưởng đến tốc độ lưu thông máu, có thể dẫn đến chuột rút."
"Đúng đấy Chiêu Chiêu, bạn học Trử Ý nói đúng, sau khi vận động xong, tốt nhất là nên hoạt động chân để thư giãn cơ chân." Diệp Vi An ở bên cạnh cũng khuyên nhủ.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Không thể nhúc nhích!" Cô hiểu lý do, nhưng cô không muốn cử động chút nào.
Cô cảm thấy đôi chân của mình bây giờ không còn là của mình nữa.
Lẽ ra cô không nên đồng ý ra ngoài chạy bộ với anh.
Nằm ở nhà không phải sướng hơn sao? Tại sao phải ra ngoài làm khổ bản thân?
Mà điều khiến cô tức nhất là, mình mệt đến nỗi nói không ra lời, hai người này vẫn còn sức để nói chuyện với mình.
Nhìn cô như vậy, Thịnh Trử Ý từ bỏ việc thuyết phục cô.
Lúc này, Diệp Vi An hỏi: "Hôm nay là ngày nghỉ cuối rồi, các cậu có kế hoạch gì không?"
Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ muốn về nhà nằm, có tính không?”
"Ừm..." Diệp Vị An ngần ngừ, không biết nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-ngot-sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/3701238/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.