Bạn nhỏ Thịnh ngước mắt lên, nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Cậu chỉ nhỏ, không có ngốc.
Trông cô cũng không thông minh lắm, làm sao cậu có thể thích cô được?
Cậu bé kéo căng mặt không nói gì, nhưng Nhị Mao đã lao tới trước, vẫy đuôi điên cuồng với Thẩm Chiêu Chiêu.
Xem ra con ch.ó c.h.ế.t tiệt này vẫn chưa quên cô.
"Đi ra!"
Thẩm Chiêu Chiêu ấn đầu con chó, đẩy nó sang một bên. Ngày trước nó đã bỏ rơi cô và lén lút chạy theo người khác, đừng tưởng bây giờ vẫy đuôi mấy cái thì cô sẽ tha thứ cho nó.
Con chó không có tiền đồ!
Bị chủ cũ ghét bỏ, thay vì bỏ đi, Nhị Mao lại nằm xuống đất, vẫy đuôi lăn lộn.
Bật chế độ chú chó đáng yêu.
"Nhị Mao, quay lại đi!"
Nhìn đồng bọn của mình ngốc nghếch như thế, sắc mặt của bạn nhỏ Thịnh tối sầm lại.
"Gâu gâu." Nhị Mao nán lại giữa chủ mới và chủ cũ một lúc, vừa định quay đầu thì đã bị Thẩm Chiêu Chiêu nhấc lên, ôm vào lòng.
"Trả Nhị Mao đây." Lúc này, bạn nhỏ Thịnh mới nhìn thẳng Thẩm Chiêu Chiêu.
"A Ly, không được vô lễ." Tần Tố Tâm mắng.
Cậu bé mím môi không nói gì, nhưng ánh mắt lại kiên định.
Thẩm Chiêu Chiêu trêu chọc cậu: "Tiểu A Ly, em gọi chị là chị đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-ngot-sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/3675130/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.