May mắn thay, chỉ có tro của pháo ném rơi vào mắt, bác sĩ lau mắt xong là ổn.
"Quá tốt rồi, em không mù!" Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thẩm Chiêu Chiêu khôi phục lại trạng thái hoạt bát.
“Đi, chúng ta về nhà tính sổ với đứa trẻ nghịch ngợm thôi.”
Về đến nhà, cô phát hiện cửa bên cạnh đã đóng chặt, hiển nhiên là sợ người nhà họ Thẩm tìm tới cửa.
Thẩm Chiêu Chiêu ở ngoài đập cửa hồi lâu nhưng không có người đáp lại, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ nghịch ngợm.
Cô nghĩ năm nay gia đình nhà hàng xóm cũng không sống tốt cho lắm.
Ngày đầu tiên của năm mới, sáng sớm Thẩm Chiêu Chiêu đã bị mẹ lôi ra khỏi chăn, bảo cô đi chúc tết ông bà và hàng xóm.
Thẩm Chiêu Chiêu thay quần áo mới, chúc mừng năm mới ông bà rồi đến nhà Thịnh trước.
Vừa đến cửa nhà Thịnh, cô đã nhìn thấy Thịnh Trử Ý đi ra.
Thịnh Trử Ý mặc một chiếc áo len màu đỏ tươi, phối với quần đen và giày trắng, trông vừa vui mừng vừa đẹp mắt.
Thẩm Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy anh lập tức mỉm cười, chạy nhanh về phía anh.
Hôm nay Thẩm Chiêu Chiêu cũng mặc rất đẹp, áo khoác đỏ tươi, phối với khăn quàng cổ màu trắng, tràn đầy phong cách ngày Tết.
Mẹ Chiêu Chiêu còn tạo cho cô kiểu tóc công chúa.
Nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-ngot-sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/3675091/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.