“Còn cháu,” mẹ Lâm Na nói với hiệu trưởng xong lại mở to mắt nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, "Tôi không nói với cháu nữa, tôi sẽ liên lạc trực tiếp với ba mẹ cháu. Cho tôi biết số điện thoại của ba mẹ cháu đi."
"Dì ơi, chuyện này cháu vẫn chưa nói cho ba mẹ cháu biết. Dì có chắc chắn muốn họ biết không? Dì yêu con gái dì, ba mẹ cháu cũng yêu cháu. Dì có nghĩ, nếu họ biết con mình bị bắt nạt ở trường thì sẽ làm gì không? Hơn nữa, cháu mới là người bị hại, chỉ cần cháu không đồng ý, dì tìm ai cũng vô dụng thôi." Ba mẹ cô đi làm rất vất vả, không cần vì chuyện nhỏ nhặt này mà lãng phí thời gian.
Sắc mặt người phụ nữ chợt trở nên u ám, còn khó nhìn hơn vừa nuốt phải ruồi.
Thẩm Chiêu Chiêu nói xong, cúi chào hiệu trưởng: "Thầy hiệu trưởng, em về lớp trước!" Sau đó xoay người đi về phía cửa.
Thái Điềm nhìn mẹ Lâm Na, nhắc nhở: "Mẹ Lâm Na, chị cần phải hiểu rõ. Nếu thực sự gọi cảnh sát, chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến con chị. Các học sinh khác sẽ nghĩ gì về em ấy?"
"Đợi một chút."
Cuối cùng người phụ nữ cũng ngăn cản Thẩm Chiêu Chiêu, sắc mặt khó coi.
"Chúng tôi xin lỗi!" Bà ta cắn răng nói.
Nói xong còn không quên trừng mắt nhìn Thẩm Chiêu Chiêu và Thái Điềm.
Thái Điềm bảo vệ Thẩm Chiêu Chiêu ở phía sau, chặn tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-ngot-sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/3675075/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.