Lúc này, Thịnh Trử Ý và các bạn cùng lớp đang chơi bóng trên sân.
Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp lôi kéo Tang Dữu Dữu tới sân bóng.
Một vòng bên ngoài sân bóng rổ chật kín người, hầu hết đều là con gái.
"Nữ sinh trường mình đều thích bóng rổ đến thế sao?” Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi cảm thán.
Tang Dữu Dữu nhìn cô rồi nói: "Cậu biết rõ còn cố hỏi đấy à? Những người này đâu có thích bóng rổ? Rõ ràng họ thích người chơi bóng rổ mà."
Cô cảm thấy người bạn thân nhất của mình có chút mùi trà.
Nói trắng ra, những người này đến đây không phải để xem bóng, mà là để xem người.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn về phía giữa sân bóng, thiếu niên có làn da trắng lạnh, trắng đến mức chói mắt giữa đám người. Nhưng mặt mày lại giống như được từng nét mực phác họa ra, đặc biệt dễ thấy trong một đám thiếu niên chưa trưởng thành.
Thẩm Chiêu Chiêu phát hiện trúc mã của mình hơi có khí chất hại nước hại dân.
Chậc, không biết sau này sẽ có bao nhiêu cô gái nhỏ đau lòng vì anh nữa.
Khi Thẩm Chiêu Chiêu và Tang Dữu Dữu đến nơi, bọn họ vừa chơi xong, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thịnh Trử Ý nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất, định quay về lớp học, anh vô tình nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu đang đứng bên ngoài sân bóng, trực tiếp đi về phía cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-ngot-sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/3675065/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.