"Dậy đi, chúng ta tới rồi!"
Thẩm Chiêu Chiêu bị đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì phát hiện xe đã dừng lại.
Xuống xe, Thẩm Chiêu Chiêu vẫn còn choáng váng, được Thịnh Trử Ý dắt vào đội ngũ.
“Uống nước đi!” Thịnh Trử Ý mở túi, lấy cốc ra đưa cho cô.
Sau khi Thẩm Chiêu Chiêu uống nước, cuối cùng cô cũng tỉnh táo hơn một chút.
Trong túi không thiếu thứ gì.
Để tránh việc mọi người tách ra, giáo viên chủ nhiệm chia học sinh thành nhiều nhóm, mỗi nhóm đều được tổ trưởng theo dõi, yêu cầu mọi người phải theo sát giáo viên, không được chạy lung tung.
Cuối cùng, khi có thể tiến vào vườn bách thú, tay nhỏ của Thẩm Chiêu Chiêu múa loạn, hưng phấn hét lên: “Các con vật nhỏ, chị đến rồi!”
Trong vườn thú.
Các bạn nhỏ khác đều ngoan ngoãn đi theo giáo viên, ngoại trừ Thẩm Chiêu Chiêu, một hồi chạy đến bên này nhìn, một hồi chạy đến bên kia nhìn một cái.
Giống như chú ong nhỏ đang bận đi lấy mật.
“Đừng chạy lung tung nữa.” Thịnh Trử Ý đi theo sau, không ngừng nhắc nhở cô.
Anh là tổ trưởng của nhóm họ, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu lại là người không an phận nhất trong nhóm, anh không thể nhìn bất cứ thành viên nào khác.
May mắn thay, các học sinh khác đã nghe lời giáo viên.
Đi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-ngot-sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/3675021/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.