Đêm hôm trước, ở trên một con đường mòn dẫn lên núi Cửu Đỉnh Sơn.
Ông cụ Đường bước xuống xe, hít một hơi thật dài, trên khuôn mặt già nua không khỏi lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Nếu như không phải vì đứa cháu nội đang nằm trong tay lũ người tàn bạo kia, thì có lẽ cả đời ông cụ cũng sẽ không đặt chân tới nơi này thêm một lần nào nữa.
Nhưng tính mạng Đường Yên đang nằm trong vòng nguy hiểm, mà bên phía quân cảnh hầu như đã thúc thủ vô sách, khiến cho ông cụ Đường không thể không tìm tới sự giúp đỡ từ nơi khác.
Bởi vậy mà ngay trong đêm, sau khi rời khỏi tổ trạch Đường gia, ông cụ đã lập tức ngồi xe mấy tiếng đồng hồ liên tục để tới đây.
Trên Cửu Đỉnh Sơn này, có người đủ khả năng để giải quyết nan đề mà Đường gia hiện tại đang gặp phải.
Nghĩ tới Đường Yên, tới những lúc con bé ân cần đỡ mình đi dạo trong vườn, líu lo hát mấy bài dân ca mà mình thích nghe, kể những chuyện vụn vặt nơi trường lớp... Ông cụ Đường không khỏi hơi nhói ở trong tim, lẩm bẩm tự nói với chính mình:
"Được rồi, sống tới chừng này tuổi, còn giữ chút mặt mũi để làm gì cơ chứ? Chết rồi, cũng có mang được cái sĩ diện ấy xuống âm tào địa phủ để gặp Diêm Vương Gia đâu? Tính mạng con trẻ quan trọng hơn, hầy, vẫn là phải đi thôi..."
Gõ gõ cây gậy xuống mặt đất, ông cụ cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, bước từng bước chậm chạp theo con đường mòn nho nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-nang-thoi-dai/1739066/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.