Xa cách người thân, buồn rười rượi,
Âm dương ly biệt hai phương trời,
Lạc bước chốn cũ, nhẹ bước tới,
Gặp lại, hạnh phúc, lệ tuôn rơi…
***
Có những nỗi niềm mà chúng ta vẫn giấu kín trong lòng, chẳng kể cho ai khác. Đâu phải là không muốn chia sẻ, chỉ bởi vì chưa chọn nổi thời gian, địa điểm vừa ý hay khó tìm được đối tượng thích hợp để thoải mái nói ra hoặc là sợ nó gây nên sự hiểu lầm ngớ ngẩn lẫn đáng tiếc. Tâm tư, cảm xúc thực cứ bị chôn sâu, bóp chặt thì thật nhức nhối biết bao…
THE WINDY DAY (Part II)
Từng trang nhật kí của bản thân,
Là những tâm sự trong âm thầm,
Có ai hiểu được dòng cảm xúc,
Hay là phải gửi vào phong vân?
Mây trời lồng lộng, biển nổi sóng,
Gió Đông vẫn thổi biết bao lần,
Cuộc đời phải nếm nhiều cay đắng,
Con người ta mới trưởng thành dần…
***
Tiết trời đầu tháng sáu oi bức, cái nắng chang chang cả ngày khiến không gian như lò nung, tưởng nướng chín được người. Chỉ khi về chiều tối, mặt trời sắp ngủ, nhiệt độ mới “dịu bớt” phần nào, nhưng chung quy vẫn cực kì nóng nực.
Ở chốn thành thị, không khí ngột ngạt, khó chịu càng tăng lên rõ rệt. Nhà cao tầng sát sàn sạt, cây xanh ít ỏi, xe cộ nườm nượp, tấp nập qua lại, giờ cao điểm chật ních, chen chúc nhau, chẳng còn chỗ hở, khói bụi bốc lên, ám đầy mặt mày, không khác gì vừa đi lao động chân tay về.
Miền quê thì đỡ hơn rất nhiều bởi nơi đây có vô số ao, hồ… đặc biệt là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-nang-luc/154041/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.