‘‘Trong này có 100 phần thức ăn... Hãy mang về thuyền của ngươi đi!’’ Không biết từ lúc nào, bếp trưởng Zeff đã chuẩn bị xong số thức ăn mà Krieg cần. ‘‘Ze...Zeff? Ngươi là... ‘Zeff Chân Đỏ’!’’ Thời điểm Krieg nhìn thấy người này, hắn ta giật mình kinh ngạc, trên khuôn mặt của hắn có vài giọt mồ hôi chảy xuống. Nhưng mà sự kinh hoàng rất nhanh đã đi qua, hắn ta cấp tốc lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: ‘‘Thì ra chủ nhân của nơi này chính là ‘Zeff Chân Đỏ’, nếu như là trước đây ta có lẽ còn kiêng kị ngươi mấy phần, nhưng mà bây giờ, ngươi mất đi một chân coi như đã mất khả năng chiến đấu rồi!’’ “Mặc kệ là hiện tại ta đã mất đi một chân hay là mất đi khả năng chiến đấu, nhưng mà ít nhất trước đây ta đã vào Đại Hải Trình và trở về mà không hề sức mẻ chút nào. Còn ngươi thì sao? Kẻ bại trận ở Đại Hải Trình...” Zeff dường như hoàn toàn không có đem Krieg để vào mắt, ông ta hình như không thèm quan tâm bởi vì lời nói của mình mà chọc giận hắn ta. Mà mọi người sau khi nghe được những lời này, xung quanh nhà ăn lại bắt đầu vang lên những tiếng nghị luận của các thực khách. ‘‘Đoàn hải tặc Krieg là băng hải tặc mạnh nhất Biển Đông, có một đại hạm đội gồm 50 chiến thuyền và 5000 thuộc hạ, thế mà bọn hắn tại Đại Hải Trình bại lui trở về! Như vậy thì Đại Hải Trình rốt cuộc là có bao nhiêu đáng sợ?’’ ‘‘Hừ, thuộc hạ hay thực lực ta đều có, sở dĩ ta phải lùi trở về chỉ là vì thiếu đi tình báo mà thôi. Nghe nói trong chuyến đi suốt một năm tại Đại Hải Trình năm xưa ngươi là người viết nhật ký hải trình. Ta muốn ngươi hãy giao lại cho ta cuốn ‘Nhật ký hải trình’ ấy! Ta tin tưởng chỉ cần ta có được nó, ta liền chắc chắn có thể chinh phục được Đại Hải Trình, cái nơi được mệnh danh là ‘mồ chôn hải tặc’ đó!’’ Krieg hừ lạnh một tiếng, cũng không có bởi vì câu nói của Zeff mà trở nên tức giận, hắn ta sờ lấy cằm, dường như nghĩ ra thứ gì đó, cười nói. Luffy ngồi ở một bên, nghe xong cái này, lập tức hứng thú: “Té ra ‘Lão già hắc ám’ này đã từng vào Đại Hải Trình rồi ư?” “Phải!” Đáp lời Luffy, sau đó Zeff nhìn về phía Krieg nói: “Nhật ký hải trình ư? Trên tay ta đúng là có cuốn ấy! Nhưng ta không thể giao cho ngươi được! Nhật ký hải trình là niềm tự hào của tất cả những thủy thủ đã cùng đi biển với ta! Ngươi không xứng đáng để có được một vật quý giá như thế đâu!” Krieg hừ lạnh, nắm chặt lấy nắm đấm: “Nếu vậy thì ta đành phải cướp nó thôi! Ta là thủ lĩnh Krieg vô địch! Chờ đến khi ta nắm trong tay cuốn nhật ký hải trình của ngươi, ta liền xây dựng lại hạm đội, sau đó tìm được kho báu lớn nhất thế giới và trở thành Vua Hải Tặc!” Luffy nghe thấy Krieg nói như vậy, ngay lập tức đứng dậy chỉ vào mặt hắn ta, phản bác: “Khoan, ta mới là người sẽ trở thành Vua Hải Tặc!” Giọng nói hùng hồn của Luffy vang vọng khắp toàn bộ nhà ăn, nhưng khi mọi người nhìn thấy trang phục của cậu ta đang mặc thì không khỏi lắc đầu ngao ngán, một tên mặt đần độn mang tạp dề nhìn thế nào cũng chỉ là một tên bồi bàn quèn mà thôi. Nhìn thấy cái tên đang làm tạp vụ này không biết sống chết, đầu bếp to con Patty lập tức tiến đến túm lấy cậu ta: “Đi chỗ khác chơi đi! Nếu không sẽ mất mạng đấy!” Luffy đẩy tên đầu bếp này qua một bên, cười rất tươi nói: “Tôi không đi! Nhất là trong tình huống này!” Nghe được lời nói của Luffy, Krieg mặt mo lập tức âm trầm xuống: “Nhóc con! Mày vừa ba hoa gì thế? Thôi được! Ta coi như không nghe thấy!” Luffy khoanh tay lại trước ngực, nhìn xem hắn ta: “Không cần! Ta chỉ nói sự thật mà thôi!” “Đây không phải chỗ để ngươi chơi đâu!” “Đương nhiên!” Mắt thấy Luffy cùng Krieg rùm beng, một bên Usopp sắc mặt trở nên nghiêm túc, Johnny cùng Yosaku cũng giữ im lặng, còn Zoro thì vác thanh kiếm Wado Ichimonji lên vai, cười hỏi: “Muốn chiến đấu phải không Luffy? Tớ giúp cậu nhé!” Luffy xua tay: “Không cần đâu các cậu cứ ngồi đó đi!” Krieg nhìn xem, lộ ra vẻ vô cùng khinh miệt: “Ha ha ha ha...Chúng là đồng bọn của ngươi đó à? Nhân số đông dễ sợ thế!!!” Bị hắn ta nói như vậy, Luffy cảm thấy có chút không cam tâm, như cái đứa đần duỗi ra ba cái ngón tay: “Alex, Nami và Sanji...Ta còn có 3 đồng đội nữa!” Sanji bất mãn kêu lên: “Ê đừng tính ta vào trong đó chứ!” Không muốn tiếp tục dây dưa với cái tên não cao su Luffy này nữa, Krieg sắc mặt liền nghiêm lại quát lên: “Đừng có đùa! Nhóc con! Đừng nói đến chuyện bọn mi chỉ có mấy mống! Ngay cả ta có nguyên hạm đội 5000 lính cũng bị hủy diệt chỉ trong 7 ngày ngắn ngủi!” “7 ngày!” “Hạm đội hải tặc của Krieg bị hủy diệt chỉ trong vòng 7 ngày.” “Chuyện gì đã xảy ra!” Nghe được Krieg nói như vậy, các đầu bếp lộ ra vẻ kiêng dè sâu đậm. Usopp bị dọa sợ, nước mắt nước mũi đều chảy ra: “Nghe chưa? Một tuần mà bị diệt sạch 50 chiếc thuyền!” Ngược lại với mọi người, Zoro mặt mũi tràn đầy hưng phấn: “Thú vị thật!” Krieg vác lên trên vai cái túi thức ăn mà Zeff ném cho hắn ta, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhìn xem đám người: “Ta cho tất cả bọn mi thời gian để tạm thở đấy! Bây giờ ta sẽ mang thức ăn này về cho thủ hạ ta rồi sẽ quay lại! Đứa nào không muốn chết thì lo mà chạy trốn đi! Ta chỉ cần cuốn nhật ký hải trình và chiếc thuyền này mà thôi!” Nói xong, hắn ta nghênh ngang rời đi, mặc kệ Gin sắc mặt đồi phế vẫn đang còn quỳ ở dưới đất. Các thực khách cũng lần lượt đứng dậy, nhanh chóng thanh toán, sau đó chạy trốn thật nhanh khỏi nơi thị phi này. Krieg sau khi đi, Luffy dường như hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt vẫn như cũ lấy tay chỉ vào Sanji, nói với đám người Zoro: “Thế nào, đầu bếp tớ chọn ngon lành chứ!” Tròng mắt của Usopp trợn lên như sắp muốn bay ra ngoài: “Hiện tại là lúc nào rồi mà nói việc này! Trước tiên đừng quản nhiều như vậy, lo chạy trốn cho lẹ đi!” Usopp không giống như Luffy là một tên không có đầu óc suy nghĩ, lưu lại nơi này cùng đại hải tặc như Krieg liều mạng đối với cậu ta mà nói không có một chút chỗ tốt nào, cho nên ’36 kế, bỏ chạy mới là thượng sách’. “Khẩn trương cái gì, tên Krieg kia cũng không phải là cái nhân vật gì quá lợi hại, làm sao mà phải sợ?” Ngay lúc này có âm thanh truyền đến từ phía cửa chính, một thân ảnh từ từ bước vào bên trong nhà ăn. “Là đại ca Alex!” Johnny và Yosaku nhìn thấy rõ người đến, không khỏi kêu lên. Zoro nhìn về phía Alex hỏi: “Xử lý thế nào rồi?” Alex cười cười: “Cậu biết tôi đi làm gì à?” Zoro mắng: ‘‘Đừng nói nhảm nữa, cậu có bắt được cô ta không?’’ Alex giơ tay lên ra hiệu cho cậu ta bình tĩnh, sau đó nói: ‘‘Tớ đã mang thuyền Merry trở lại. Còn Nami mang theo tất cả kho báu rời đi rồi!’’ Trước đó cậu ta đã năm lần bảy lượt đề nghị Nami trở lại đây, sau đó cùng với cả nhóm đi đến làng của cô ta đánh bại đám hải tặc Arlong, nhưng Nami một mực không đồng ý, dù cho cậu ta có thuyết phục như thế nào đi chăng nữa. Hết cách Alex đành phải để cho cô ta một mình rời đi cùng với con thuyền buôn, tàu Going Merry thì không thể nào để cho cô ta mang đi được, bởi vì thuyền là một thứ vô cùng quan trọng, là linh hồn của một băng hải tặc, cho nên cậu ta nhất định phải mang nó về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]