Sau khi cuộc gọi bị ngắt máy, Vương Trung Sinh cũng lập tức gọi điện tới.
"Lâm thiếu gia, tôi là Vương Trung Sinh."
“Ừ, ông nói đi”, Lâm Dật nhẹ thở dài, cậu nói nhỏ.
"Từ 11 giờ đêm qua đến nay, Sở An Nhiên đã hoàn thành tổng cộng 5 lần tự thức tỉnh, trong đó có 3 lần là phản ứng thức tỉnh ngắn hạn. Chỉ có một lần lúc 4 giờ sáng và lần này là tự thức tỉnh hoàn toàn, cũng có ý thức độc lập hơn nữa có thể tiến hành trò chuyện đơn giản."
"Ừ, sau đó thì sao?"
"Nhân viên y tế của viện nghiên cứu nói đây là một dấu hiệu tốt, ít nhất là thương tích hiện tại của Sở An Nhiên đã được kiểm soát, nhưng không có nghĩa là vết thương trước sẽ không tái phát lại, vì vậy cần theo dõi thêm nữa, nhưng với tình trạng chảy máu trong sọ và hôn mê bất tỉnh trước đó của cô ấy, thì đây đã là một tin rất tuyệt vời rồi”, Vương Trung Sinh chân thành nói.
Trái tim đang căng thẳng của Lâm Dật cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
"Hơn nữa cho tới giờ tình hình nuôi cấy mô tế bào cũng rất khả quan, cộng thêm sự nỗ lực của bản thân Sở An Nhiên, tôi tin rằng cô ấy sẽ sớm khỏi bệnh thôi, xin Lâm thiếu gia đừng lo lắng quá”, Vương Trung Sinh nói thêm.
"Ừ, vậy sao cô ấy lại gọi điện cho tôi từ trong phòng bệnh được? Không phải là phòng bệnh hoàn toàn vô trùng sao? Có thể gọi điện thoại được à?", Lâm Dật khó hiểu.
Nói thật lúc vừa nhìn thấy cuộc gọi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749708/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.