Chương trước
Chương sau
Sau khi cuộc gọi bị ngắt máy, Vương Trung Sinh cũng lập tức gọi điện tới.
"Lâm thiếu gia, tôi là Vương Trung Sinh."
“Ừ, ông nói đi”, Lâm Dật nhẹ thở dài, cậu nói nhỏ.
"Từ 11 giờ đêm qua đến nay, Sở An Nhiên đã hoàn thành tổng cộng 5 lần tự thức tỉnh, trong đó có 3 lần là phản ứng thức tỉnh ngắn hạn. Chỉ có một lần lúc 4 giờ sáng và lần này là tự thức tỉnh hoàn toàn, cũng có ý thức độc lập hơn nữa có thể tiến hành trò chuyện đơn giản."
"Ừ, sau đó thì sao?"
"Nhân viên y tế của viện nghiên cứu nói đây là một dấu hiệu tốt, ít nhất là thương tích hiện tại của Sở An Nhiên đã được kiểm soát, nhưng không có nghĩa là vết thương trước sẽ không tái phát lại, vì vậy cần theo dõi thêm nữa, nhưng với tình trạng chảy máu trong sọ và hôn mê bất tỉnh trước đó của cô ấy, thì đây đã là một tin rất tuyệt vời rồi”, Vương Trung Sinh chân thành nói.
Trái tim đang căng thẳng của Lâm Dật cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
"Hơn nữa cho tới giờ tình hình nuôi cấy mô tế bào cũng rất khả quan, cộng thêm sự nỗ lực của bản thân Sở An Nhiên, tôi tin rằng cô ấy sẽ sớm khỏi bệnh thôi, xin Lâm thiếu gia đừng lo lắng quá”, Vương Trung Sinh nói thêm.
"Ừ, vậy sao cô ấy lại gọi điện cho tôi từ trong phòng bệnh được? Không phải là phòng bệnh hoàn toàn vô trùng sao? Có thể gọi điện thoại được à?", Lâm Dật khó hiểu.
Nói thật lúc vừa nhìn thấy cuộc gọi đến hiển thị số của Sở An Nhiên, thì tim Lâm Dật suýt chút nữa muốn bắn ra ngoài.
Cậu vẫn nghĩ tình hình của Sở An Nhiên vẫn dừng lại ở trạng thái tồi tệ nhất mà Vương Trung Sinh vừa nói.
Vừa rồi bỗng dưng có cuộc gọi tới, vẫn dùng điện thoại của Sở An Nhiên để gọi, điều này thật sự khiến Lâm Dật nghĩ tới trường hợp tồi tệ nhất, nhưng may mắn chỉ là phen hú vía mà thôi, may mắn luôn đến sớm hơn ác mộng.
"Chuyện này hả, đây là thiết bị liên lạc trong phòng bệnh vô trùng của sở nghiên cứu, ở đây có một phòng giám sát ba chiều, có thể nhìn rõ và nhận bất cứ tiếng ồn lẫn dao động nhiệt năng trong phòng bệnh, chúng tôi gọi cho cậu từ trong phòng giám sát ba chiều này, Sở An Nhiên chỉ cần nằm trên giường nói nhỏ thì cậu đã có thể nghe thấy rõ toàn bộ”, Vương Trung Sinh giải thích.
Tiên tiến như vậy hả…
Lâm Dật gật đầu rồi hỏi: "Vậy thì khi nào tôi có thể đến thăm cô ấy?"
Loading...

"Chuyện này…sợ rằng phải đợi sau khi hoàn thành nuôi cấy mô tế bào, qua một thời gian quan sát và xác định cô ấy không cần tiếp tục điều trị ở phòng bệnh vô trùng thì cậu có thể đến đây thăm cô ấy”, Vương Trung Sinh nói.
"Vậy được, ông vất vả rồi."
Lâm Dật nói xong thì chuẩn bị cúp điện thoại.
"Chờ đã Lâm thiếu gia!"
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói khẩn trương của Vương Trung Sinh.
"Sao thế?"
"À chuyện này, có một số vấn đề tôi vốn không muốn hỏi, nhưng chuyện này liên quan đến danh tiếng của cậu nên tôi muốn hỏi thử cậu một chút, tối hôm qua cậu có đến nhà hàng băng chuyền Bách Hoa đúng không?”, Ngữ điệu của Vương Trung Sinh do dự, giọng nói cũng có chút sợ sệt.
“Nhà hàng băng chuyền Bách Hoa?”, Lâm Dật cau mày: “Tôi không đến đó, sao vậy?
"Ồ, không đi thì tốt, tôi nghe một vài người bạn nói rằng hôm qua đại gia Trình đã tổ chức tiệc mừng sinh nhật vợ mình ở nhà hàng băng chuyền Bách Hoa, hình như có nhắc đến tên cậu, nên tôi mới muốn hỏi cậu thử, nếu cậu không đi thì không có chuyện gì rồi."
Giọng điệu của Vương Trung Sinh rõ ràng nhẹ nhõm hơn hẳn, ông ta cảm thấy rằng với tính cách của Lâm Dật thì không nên dính vào thù oán cũ của những gia tộc lớn nhanh như thế, tuy rằng Hà gia không sợ bọn họ, nhưng dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Vương Trung Sinh chỉ đang nghĩ cho Lâm Dật thôi.
“Ừ, tôi không đến nhà hàng băng chuyền Bách Hoa, nếu không có chuyện gì cúp máy trước đây, tôi còn phải ra ngoài”, Lâm Dật nói.
"Vâng, làm phiền Lâm Dật thiếu gia rồi."
Lâm Dật cúp điện thoại xong thì ngồi trên giường suy nghĩ một lúc.
Cậu tạm thời không cần lo lắng cho Sở An Nhiên, dù sao mọi chuyện đều tiến triển theo chiều hướng tốt, nhưng mà trong lời nói vừa rồi của Vương Trung Sinh rõ ràng có ẩn ý, chuyện này có liên quan gì đến việc cậu có đi nhà hàng băng chuyền Bách Hoa hay không, làm sao ông ta biết được cậu có thể sẽ đến đó?
Không phải cậu không cảm nhận được rằng Trình Đại Niên chắc chắn đã đoán được mối quan hệ giữa cậu và Hà gia, vì thế ông ta mới cố gắng tâng bốc cậu, thậm chí còn không ngần ngại tặng con gái bảo bối của mình cho cậu, ông ta cũng muốn xây dựng mối quan hệ với cậu hoặc là Hà gia đằng sau cậu.
Dù sao đại gia như Trình Đại Niên trước mắt Hà gia cũng chỉ coi là loại tôm tép thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Đây là lý do tại sao cậu không muốn tiết lộ thân phận của mình.
Cậu sợ sẽ gặp phải phiền phức vớ vẩn như chuyện trước mắt.
Nhưng không ngờ cậu vẫn bị Trịnh Đại Niên nắm được điểm yếu, bản thân dù không đi dự tiệc sinh nhật của ông ta, nhưng vẫn bị nói có xuất hiện ở buổi tiệc sinh nhật đó. Hơn nữa đến Vương Trung Sinh ở tận Đông Kinh cũng đã biết chuyện này, vậy thì Lâm Dật có thể chắc chắn rằng Hà Chấn Đông nhất định cũng đã nghe nói tới việc này.
"Đau đầu quá..."
Lâm Dật thở dài, cậu cố gắng không để bản thân nghĩ tới những chuyện này.
Cậu ngồi yên lặng trên giường một lúc rồi đứng dậy đi ra khỏi biệt thự.
Biệt thự nằm trên một vịnh, là một khu vực riêng tư không mở cửa cho khách bên ngoài.
Ba mặt của bãi cát vàng đều được bao bọc biển.
Đứng ở đây có thể chứng kiến toàn bộ quá trình hoàng hôn buông xuống mặt biển.
Hoàng hôn đỏ rực quét qua mặt biển và bãi cát, mặt trời lặn xuống đáy biển khiến cho cảnh vật trước mắt trở lên tuyệt đẹp, cho dù tâm trạng có tồi tệ thế nào thì chỉ cần đứng ở cửa xem một lúc, thì tâm trạng này cũng sẽ biến mất và chìm xuống biển với hoàng hôn.
Khi Lâm Dật đi chân trần về phía bãi biển, ở giữa bãi biển đã có một đống lửa lớn được nhóm lên.
Tưởng Dao và Lưu Nhân Nhân đang ngồi quanh đống lửa trại, vừa uống bia vừa xem "những người dân Hải Nam Cát Phổ" mặc váy rơm vừa múa hát.

"Cô thuê được chỗ tốt như thế này ở đâu vậy, chắc để bao hết cả vịnh này cũng tốn kha khá nhỉ?"
Lâm Dật mỉm cười ngồi đối diện hai người, cậu mở lon bia uống một hơi cạn sạch.
"Đây là khu nghỉ dưỡng tư nhân của Tưởng gia ở Hải Nam. Tưởng Dao là người Tưởng gia, đương nhiên không cần thuê."
Lưu Nhân Nhân cười nói.
“Tưởng gia?”, Lâm Dật sững sờ.
"Đúng vậy, Tưởng gia ở thủ đô, cậu chưa nghe nói qua sao?"
Lưu Nhân Nhân rất giỏi uống rượu, trong khi Tưởng Dao chưa uống hết một lon bia, thì bên cạnh cô ta đã có thêm 4 5 lon rỗng.
Lâm Dật lắc đầu, cậu ấy biết rất ít chuyện của các gia tộc, mà bản thân cậu cũng không muốn tìm hiểu sâu.
Nhưng mà cậu ấy nghĩ tới dòng chữ ánh sáng thể hiện tình yêu xuất hiện trên tòa nhà Bách Hoa tối qua thì không nhịn được hỏi: "Tưởng Lực cũng là người Tưởng gia sao?"
"Bộp!"
Lon bia bỗng dưng rơi xuống mặt cát, khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Dao bỗng xuất hiện cảm xúc lạ.
Đúng thế hả?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Dao, Lâm Dật lập tức cảm thấy choáng váng.
"Ừ, anh ấy là anh ruột của tôi."
Sau một lúc im lặng thì Tưởng Dao lên tiếng.
“Được rồi.”, Lâm Dật lắc đầu, xem ra người có thể xứng với con gái của Trình Thủ Phú thì thật sự không thể xuất thân từ gia đình bình thường được.
Sau đó mọi người xung quanh lửa trại bỗng im lặng.
Ba người đều có tâm tư riêng của mình, ngắm lửa, ngắm biển, ngắm người.
Cuối cùng vẫn là Tưởng Dao dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh, hai mắt cô ấy nhìn ngọn lửa trại bốc lên rồi nhẹ giọng nói: "Gần đây Trình Đại Niên luôn tìm cậu đúng không?"
Lâm Dật ngơ ngác một lát rồi gật đầu: "Đúng thế, hôm qua ông ta còn mời tôi đến dự tiệc sinh nhật của vợ mình, nhưng mà tôi không đi."
"Ừ, cậu làm rất đúng, bữa tiệc sinh nhật này ai cũng đến được, nhưng chỉ có cậu thì tuyệt đối không được xuất hiện ở đó.", Tưởng Dao nói.
“Tại sao?”, Lâm Dật cau mày, mặc dù cậu không có hứng thú với Trình gia, việc hôm qua rời đi cũng chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng nghe giọng điệu của Tưởng Dao thì dường như bản thân đã thoát khỏi một kiếp nạn.
"Bởi vì một khi cậu thật sự xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật này, vậy thì chắc chắn sẽ kéo Hà gia vào cuộc tranh đấu giữa 3 nhà Tô gia, Hồng gia và Tưởng gia, tuy với thực lực của Hà gia thì chúng ta không hề phải sợ, nhưng giết 1000 kẻ địch thì cũng tự tổn hại 800, cậu hiểu được ý tôi không?".
Tưởng Dao nhìn Lâm Dật với ánh mắt sáng quắc, đây là lần đầu tiên cô ấy nói với Lâm Dật bằng giọng điệu nghiêm túc như thế.
“Trình gia có thù với nhiều gia tộc như vậy sao?”, Lâm Dật khó hiểu hỏi.
“Những mối thâm thù ân oán xưa của gia tộc không thể nói rõ trong một hai câu được, nhất là một số gia tộc lớn đã bám rễ lâu lắm, năm đó Trình Đại Niên phải dựa vào sự hỗ trợ của Hồng gia mới có được như ngày hôm nay, bây giờ đã đến lúc ông ta phải trả hết nợ rồi, ông ta muốn lợi dụng Hà gia để thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng mọi chuyện không đơn giản như ông ta nghĩ đâu, Hồng gia lên kế hoạch để vươn mình trở lại từ lâu, bọn họ không thể vì một người phụ nữ mà dừng lại được. "
Tưởng Dao nói tới đây thì nhìn Lâm Dật bằng đôi mắt nghiêm túc: "Lâm Dật, cậu phải nhớ rằng, cậu có thể chạm vào tất cả phụ nữ trên thế giới này kể cả tôi, nhưng cậu tốt nhất đừng động vào chị em Trình gia, nếu không một khi Hà gia bị cuốn vào cuộc chiến này, thì sau này cậu và chúng ta sẽ không có được cuộc sống thoải mái đâu biết không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.