Lâm Dật biết rằng, Ngũ Huệ Mẫn nói như vậy vừa để nâng cao thân phận công chức và người thành phố của cô ta, sau đó mượn cớ để hạ thấp những người nông thôn chứ không phải theo kiểu họ hàng quan tâm muốn tốt cho nhau. Lâm Dật bây giờ mới hiểu thấm được câu nói đó. “À à, giờ đơn vị của cháu còn có quy định đó nữa cơ à, bác lại không biết. Vậy cháu cứ coi như bác chưa nói gì nhé, công việc tốt như vậy, nếu như vì mỗi câu nói của bác mà mất việc thì đáng tiếc quá”. Lâm Trực Cương vội vàng nói. “Hi hi, anh đừng lo lắng, người nhà nói chuyện ý mà, tất nhiên là có gì nói đấy rồi. Mặc dù Mẫn Mẫn nhà em là công chức nhưng chuyện này chắc chắn con bé cũng không để bụng đâu. Nhưng Lâm Dật cũng lớn rồi, đến giờ mà vẫn chưa có việc, cứ mãi như vậy cũng không được, vậy thì hai anh chị kiên trì được bao lâu chứ?” Ngũ Tấn mở miệng nói nhưng trong lời có ý. Nhà chúng tôi có điều kiện như thế và Mẫn Mẫn cũng thi đỗ rồi, còn nhà các người ở nông thôn còn không mau đi kiếm một công việc mà kiếm tiền đi, không biết ngày ngày cứ nhàn rỗi vậy làm gì. “Phải đấy! Nếu như Lâm Dật muốn ở lại Nam Đô thì mau tìm việc làm đi, đặc biệt hiện giờ sinh viên đều không đáng giá nữa, đừng đề cao mình quá, có thể tìm được công việc lấp đầy cái bụng là tốt lắm rồi. Dù gì cũng phải kiếm lại được số tiền bốn năm ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749671/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.