Nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của hai người, Lưu Minh tưởng rằng lời nói của hắn đã khiến họ sợ hãi. Hắn ta đắc ý nói: "Lâm Dật, tốt nhất là mày nên nói cho tao biết tung tích hiện giờ của An Hinh, sau đó xin lỗi tao. Đến lúc đó nếu công trường thiếu người, tao sẽ nể tình mày là bạn học cũ mà sắp xếp cho mày một vị trí, 170 tệ một ngày, 4 nghìn tệ một tháng, đối với loại quê mùa nghèo rớt như mày thì lương như thế là cao lắm rồi." “An Hinh?” Lâm Dật cau mày: “Không phải An Hinh ở bên cạnh cậu sao? Cậu chạy đến chỗ tôi đòi người làm gì?" Không ngờ Lưu Minh vừa nghe Lâm Dật nói An Hinh luôn đi cùng với mình thì sắc mặt lập tức thay đổi, hắn ta chỉ vào Lâm Dật nói: "Tao nói cho mày biết, mày đừng giả bộ với tao. Lúc đó tao với An Hinh có chút mâu thuẫn, nên mày đã nhân cơ hội bắt cóc An Hinh, đến giờ vẫn không chịu giao ra, bọn tao đã nhìn thấy cả rồi, mày đừng hòng lừa gạt! " Lừa gạt? Giao người ra? Lâm Dật nhìn vẻ mặt bực bội của Lưu Minh thì trong lòng dần hiểu ra điều gì đó. "Lưu Minh, anh đừng nói vớ vẩn. Lúc đấy cũng có nhiều người phía bọn tôi nhìn thấy rõ ràng anh và Quách Tường chọc giận hai cô ấy, sau đó bỏ mặc họ lại trong núi còn bản thân thì lái xe về nhà, từ đầu đến cuối các anh không hề quay lại, bây giờ anh còn có mặt mũi nói bọn tôi bắt cóc hai bọn họ, là đàn ông mà sao không biết xấu hổ thế hả? Bạ câu gì cũng nói được! " Lăng Tiêu Tiêu không tốt tính như Lâm Dật. Hơn nữa cũng vì An Hinh và cô nàng chân dài kia mà Lâm Dật suýt chút nữa bỏ mạng ở núi Lạc Hà. Nên cô đã vốn tức nghẹn trong lòng. Bây giờ nghe thấy Lưu Minh hắt nước bẩn lên đầu bọn họ, thì cô giận đến nỗi không chịu nổi nữa, muốn nói ra khô ra khoai với Lưu Minh. Nhưng không ngờ Lưu Minh lại nhanh chóng cướp lời trước khi Lăng Tiêu Tiêu kịp lên tiếng, hắn ta lạnh lùng cười: "Từ đầu đến cuối? Nói vậy chứng tỏ chúng mày đã ở đó đến tận lúc tao rời đi. Chúng mày cũng đã thấy hai người An Hinh đi vào núi Bây giờ tao hỏi lại lần nữa, cô ấy ở đâu? Trưa hôm đó trời mưa rất lớn, chúng mày an toàn thoát ra thế còn An Hinh đâu? Cô ấy đâu? " "Cô ấy ở đâu chẳng liên quan gì tới bọn tôi. Rõ ràng cô ấy cãi nhau với các anh nên mới tức giận chạy vào núi, tại sao bây giờ lạitới tìm bọn tôi đòi người hả?" Lăng Tiêu Tiêu không chịu thua nói. "Ha ha, lúc đó chỉ có mặt chúng mày, không có người khác làm chứng thì đương nhiên chúng mày muốn nói gì thì nói rồi. Tao nói cho mày biết, đợi khi cảnh sát tới hỏi thì mày nghĩ bọn họ sẽ tin chúng mày hay tin bọn tao." Lưu Minh lạnh lùng cười. "Anh tưởng tôi sợ chắc, cây ngay không sợ chết đứng. Có gan thì bây giờ chúng ta đến cục cảnh sát để xem cảnh sát sẽ tin ai." Lăng Tiêu Tiêu không ngại đối chất với Lưu Minh, cô ấy biết chính xác những gì đã xảy ra vào hôm đó. Chẳng qua cô ấy nghĩ tới các quy định bảo mật của tập đoàn Hà thị, tất cả hoạt động và tin tức liên quan đến Hà gia đều không được tiết lộ ra bên ngoài. "Cục Cảnh sát? Mày có biết tội bắt cóc nghiêm trọng như thế nào không? Ha ha đây chính là tội nặng! Chúng mày bắt cóc An Hinh còn giấu cô ấy đi, điều này đồng nghĩa với bắt cóc! Cho dù cuối cùng cô ấy xảy ra chuyện gì thì chúng mày cũng không tránh khỏi liên quan đâu!" Nói xong thì Lưu Minh bỗng nhiên cười lạnh: "Chú của Quách Tường là Phó cục trưởng Cục Đô thị Nam Đô. Ông ấy cũng rất quan tâm đến chuyện này, hơn nữa sau khi nghe báo cáo của tao và Quách Tường, ông ấy lại càng coi trọng chuyện này hơn, ông ấy nói nhất định sẽ bắt hung thủ đưa ra pháp luật trừng trị nghiêm khắc” Lưu Minh cố tình tiết lộ mối quan hệ của Quách Tường cho bọn Lâm Dật. Hôm đó sau khi An Hinh và cô nàng chân dài tức giận bỏ đi, thì cũng không có tung tích gì, hôm đó họ cũng không liên lạc được với hai người, nên chỉ nghĩ rằng An Hinh và cô nàng chân dài đã đi xe của Lâm Dật về nhà. Nhưng hôm sau xem tin tức biết được ở núi Lạc Hà đã xảy ra lở đất, Lưu Minh vội vàng gọi điện cho An Hinh và Quách Tường, thì mới biết Quách Tường cũng không thể liên lạc được với cô nàng chân dài kia, lúc đó bọn họ mới hoảng sợ lái xe tới hiện trường. Nhìn thấy ngọn núi Lạc Hà đã trở thành đống lộn xộn sau trận mưa lớn, hai bọn họ đoán rằng An Hinh và cô nàng chân dài có lẽ đã chết trong trận lở đất, bọn họ bàn bạc suốt hai ngày liền rồi quyết định cáo trạng trước, đổ hết mọi tội danh lên đám người Lâm Dật. Dù sao chú của Quách Tường là Phó cục trưởng Cục Đô thị thành phố, ông ấy cũng là người chịu trách nhiệm điều tra tội phạm, đến lúc đó hai nhà hối lộ một ít tiền, dù không khiến bọn Lâm Dật phải vào tù, thì ít nhất cũng có thể khiến bản thân tránh khỏiviệc ngồi tù. Hơn nữa mặc dù gia đình Lưu Minh chỉ là nhà giàu mới nổi trong ngành xây dựng, nhưng vấn đề này liên quan đến Quách Tường, hắn tin chắc rằng để giúp con trai mình không bị tống giam thì với tài lực của Quách gia hai mạng người cũng không có là gì. Nghe đến đó Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu liếc nhau một cái. "Ha ha, bây giờ biết sợ còn kịp, bọn mày chủ động đến đồn cảnh sát tự thú rồi nói với họ mày đã vô tình làm người ta mất tích, lúc đó tao sẽ nể tình bạn cũ của chúng tamà bảo Quách Tườngxin xỏ với chú của anh ấy, cùng lắm là tạm giam hoặc phạt tiền thôi, cũng không có gì to tát.Nhưng nếu để cảnh sát điều tra ra là mày cố tình đẩy An Hinh vào nguy hiểm vì ân oán trong quá khứ, thì mày sẽ bị thành lập tội danh cố ý giết người, tao cũng hết cách giúp mày." Thấy Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu không nói gì, Lưu Minh tiếp tục giựt giây nói. “Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi đoán cảnh sát sẽ tới tìm cậu trước,sau đó mới đến bọn tôi.” Lâm Dật không muốn dây dưa vấn đề này nữa, cậu trực tiếp nói. Cùng lúc đó nữ nhân viên bán hàng tính tiền cho Lưu Minh cũng đi tới, trước mặt Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu, Lưu Minh đắc ý lấy thẻ ngân hàng quẹt thẻ thanh toán. "Nghĩ mà xem, còn trẻ như vậy nếu bị gán tội danh giết người, cho dù không bị bắn chết thì cả đời mày cũng không thoát khỏi cảnh tù tội." Lưu Minh đe dọa một câu rồi sau đó cùng nữ nhân viên bán hàng đi kiểm tra xe. “Chả trách nhiều ngày rồi bọn họ không ra mặt mà lại đi tìm anh, hóa ra là muốn vu oan đẩy tội danh lên đầu anh" Lăng Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu rồi nói. "Tội danh gì chứ, nếu chuyện này thật sự điều tra ra thì cũng không liên quan gì lắm tới bọn họ." Lâm Dật thản nhiên nói, "Nhưng gia đình Lưu Minh đã tiếp nhận dự án đang xây dựng dang dở, cô có biết chuyện này không?" Lăng Tiêu Tiêu lắc đầu, "Em chỉ biết hiện giờ hầu hết phần móng của dự án đã được Tập đoàn Vinh Nghiệp thuê tập đoàn Quách thị gia công. Nhưng mà xem xét mối quan hệ giữa Lưu Minh và Quách Tường, thì tập đoàn Quách thị chắc sẽ giao lại tiếp cho cha của Lưu Minh. " “Chuyển đổi gia công lần thứ hai có phù hợp quy định không?” Lâm Dật hỏi. "Không phù hợp, để tránh xảy ra tranh chấp khi thi công, lúc ký hợp đồng với tập đoàn Quách thị, tập đoàn Lâm Khê đã quy định rõ ràng rằng tập đoàn Quách thị phải là đơn vị chịu trách nhiệm và đồng thời đơn vị thi công công trình đã ký hợp đồng không được chuyển thầu lại dưới mọi hình thức. Hiện giờ xem ra tập đoàn Quách thị đã vi phạm hợp đồng, có thể cho bộ phận pháp chế trực tiếp chấm dứt hợp đồng và yêu cầu bên kia bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.” Lăng Tiêu Tiêu nhíu mày nói. "Không cần vội, hiện giờ mới chỉ nghe Lưu Minh nói thế, còn thực hư thế nào chưa rõ. Chúng ta cứ chờ đến khi thi công hoặc khi có chứng cứ thật sự chính xác thì hãy đề cập đến vấn đề này sau." Lâm Dật suy nghĩ nói. Hai người ngồi đó một lúc thì Thần Á và giám đốc kinh doanhvội vã đi tới. Thanh toán, quẹt thẻ, ký tên, tất cả đều diễn ra vô cùng nhanh chóng. Chiếc xe này giống hệt chiếc Mercedes-Benz G cậu lái lần trước. Sau đó giám đốc kinh doanh cũng nói với Lâm Dật một tin tốt. Vốn dĩ bình thường không thể mua xe Bentley được ngay, đặc biệt là chiếc xe Lâm Dật nhìn trúng không chỉ có thêm tính năng ưu việt mà còn có màu xanh thạch anh hiếm có. Theo quy trình thì họ phải báo cáo lên tổng công ty xe Bentley ở Trung Quốc, rồi sau đó công ty gửi cho nhà xưởng sản xuất đơn đặt hàng. Khi sản xuất xong sẽ vận chuyển bằng máy bay đến Nam đô. Nhưng mà chiếc xe mà Lâm Dật thích hai tháng trước đã có người đặt mua. Mới chuyển đến Nam Đô tuần trước. Nhưng do chủ xe bất ngờ đổi ý, nên sau khi nộp tiền vi phạm hợp đồng chiếc xe này đã được để lại đây. Dù sao một chiếc xe hơi hơn năm triệu tệ cũng khó mà có ai chi tiền mua ngay được, hôm nay vừa đúng lúc chiếc xe này đáp ứng đủ tất cả yêu cầu của Lâm Dật, nếu Lâm Dật không ngại thì có thể trực tiếp nhận xe tại đây rồi lái đi. Sau khi Lâm Dật nghe xong thì gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề. Giám đốc tiêu thụ nghe thấy thế thì mặt mày hớn hở, bán được chiếc Bentley năm triệu tệ đang làm cả công ty đau đầu này, thì giá trị tiêu thụ còn hơn đặt mua một chiếc xe mới. "Anh Lâm anh đợi một chút, bây giờ tôi lập tức đi lau xe cho anh rồi sẽ lái qua đây ngay." Sau khi giám đốc kinh doanh rời đi, Lưu Minh ngồi trên chiếc BMW X3 mới mua ngậm điếu thuốc nhả khói, hắn đắc ý nói với nhân viên bán hàng: “Khi nào thì xe của bọn nó mới lái ra đây thế, bây giờ anh đây rất nóng lòng muốn xem vẻ mặt kinh ngạc đặc sắc của bọn nó, haha!"-----------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]