Nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của hai người, Lưu Minh tưởng rằng lời nói của hắn đã khiến họ sợ hãi. Hắn ta đắc ý nói: "Lâm Dật, tốt nhất là mày nên nói cho tao biết tung tích hiện giờ của An Hinh, sau đó xin lỗi tao. Đến lúc đó nếu công trường thiếu người, tao sẽ nể tình mày là bạn học cũ mà sắp xếp cho mày một vị trí, 170 tệ một ngày, 4 nghìn tệ một tháng, đối với loại quê mùa nghèo rớt như mày thì lương như thế là cao lắm rồi." “An Hinh?” Lâm Dật cau mày: “Không phải An Hinh ở bên cạnh cậu sao? Cậu chạy đến chỗ tôi đòi người làm gì?" Không ngờ Lưu Minh vừa nghe Lâm Dật nói An Hinh luôn đi cùng với mình thì sắc mặt lập tức thay đổi, hắn ta chỉ vào Lâm Dật nói: "Tao nói cho mày biết, mày đừng giả bộ với tao. Lúc đó tao với An Hinh có chút mâu thuẫn, nên mày đã nhân cơ hội bắt cóc An Hinh, đến giờ vẫn không chịu giao ra, bọn tao đã nhìn thấy cả rồi, mày đừng hòng lừa gạt! " Lừa gạt? Giao người ra? Lâm Dật nhìn vẻ mặt bực bội của Lưu Minh thì trong lòng dần hiểu ra điều gì đó. "Lưu Minh, anh đừng nói vớ vẩn. Lúc đấy cũng có nhiều người phía bọn tôi nhìn thấy rõ ràng anh và Quách Tường chọc giận hai cô ấy, sau đó bỏ mặc họ lại trong núi còn bản thân thì lái xe về nhà, từ đầu đến cuối các anh không hề quay lại, bây giờ anh còn có mặt mũi nói bọn tôi bắt cóc hai bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749667/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.