Lâm Dật biết không thể nói dối được nên cậu cúi người ôm lấy thùng rượu đi về phía Tưởng Dao."Cô có thích uống rượu không? Tôi cho cô này." Lâm Dật nói."Không cần, rượu đắng không thích hợp với bao tử già cỗi của tôi, cậu giữ đi."Ánh mắt Tưởng Dao phức tạp nhìn vào tên trang viên trên thùng rượu, cô lắc đầu một cái rồi xoay người trở vào nhà.Nam Đô và Đông Kinh chênh lệch khoảng một giờ đồng hồ.Đông Kinh sớm hơn một giờ.Nói cách khác, ở Nam Đô bây giờ là mười một giờ rưỡi tối, còn Đông Kinh đã sang rạng sáng ngày hôm sau.Cố Phiến Phiến bận rộn ở bệnh viện cả ngày, cô nhẹ nhàng tựa đầu lên trên ghế sô pha ngáy khẽ.Lâm Dật thấy Tưởng Dao đã buồn ngủ thì nói nhỏ: "Tôi nghĩ rạng sáng ngày mai sẽ có kết quả, hay là cô đi ngủ một lát đi."Tưởng Dao ngáp một cái, điện thoại chợt reo lên.Cố Phiến Phiến bật dậy khỏi sô pha, cô ta mở to đôi mắt đang buồn ngủ căng thẳng nhìn về phía Tưởng Dao.Tưởng Dao nghe điện thoại, nhưng chưa đầy một phút đã xong."Sở An Nhiên đã ngừng xuất huyết. Trước mắt sở nghiên cứu đã lấy mẫu máu và sợi thần kinh của cô ấy để gửi về phòng nghiên cứu, thời gian nghiên cứu là khoảng một tháng, họ bảo chúng ta cứ yên tâm đợi."Tưởng Dao nói lại chi tiết về tin tức mà sở nghiên cứu đã báo."Mất tận một tháng sao?" Lâm Dật nhíu mày."Ngay việc nuôi cấy vi khuẩn thông thường cũng đã mất hơn nửa tháng rồi. Nhưng sở nghiên cứu Đông Kinh đang tái tạo các mô tế bào của Sở An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749656/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.