Tối qua vì thức cả một đêm ngồi tra chiến lược du lịch mà gần sáng Lâm Dật mới chợp mắt, lúc cậu tỉnh dậy thì đã giữa trưa rồi. Việc đầu tiên làm là gọi điện cho Sở An Nhiên nhưng không ai nhấc máy, cậu lại gọi cho Vương Trung Sinh, cũng không ai nhấc máy. "Điêu thật, chẳng lẽ bệnh viện đều nghỉ tập thể hết rồi sao, một người cũng không có?" Lâm Dật buồn bực đi xuống lầu, cậu phát hiện cũng không thấy Cố Phiến Phiến đâu. Một mình đứng giữa căn biệt thự vắng vẻ, Lâm Dật không hiểu sao bất chợt có cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi. Ngây người một phút đồng hồ, cậu chỉ còn cách gọi cho Tưởng Dao, sau đó ra cửa xuống quán ăn cạnh biệt thự tìm chút lót dạ. Thế nhưng vừa xuống chân núi cậu liền bị thu hút bởi cảnh vật trong sân biệt thự phía xa, hoặc chính xác hơn là bị thu hút bởi người con gái ở đó. Cô gái đang cầm vòi hoa sen tưới hoa, dáng vẻ vô cùng chăm chú, hệt như đang chăm sóc bảo bối của mình vậy. Cô ấy mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông trắng, cao khoảng mét bảy. Vì phải cúi người về trước mà đôi gò bồng phía trước cũng hơi cúi theo, đung đưa theo từng cử động, tựa như trái bom lúc nào cũng có thể rơi xuống dưới nước vậy. Tóc dài đen nhánh rối tung buông trên vai che đi mất một nửa gương mặt. Thế nhưng chính nửa gương mặt lúc ẩn lúc hiện kia lại càng mê hoặc lòng người. Bất kể là nhan sắc hay dáng vẻ đều không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749652/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.