Lâm Dật nghe Vương Trung Sinh nói xong những lời này mà mặt không có chút biểu cảm, sau đó cậu gật đầu, hỏi: “Chuyện này có chứng cứ gì không. Bây giờ Sở An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn, cũng không thể dựa vào lời nói của một người mà tìm bác sĩ Liễu hỏi tội chứ”.“Cái này…Cái này thì không có…” Sắc mặt Vương Trung Sinh lúc này có chút khó coi.“Không có ư?” Lâm Dật nhau mày hỏi: “Ông nói với tôi bao nhiêu thứ như vậy mà không có một chút chứng cứ gì?”“Cũng không phải như vậy ạ! Tối qua tôi nghe được trợ lý phẫu thuật của bác sĩ Liễu trong lúc vô tình nói ra những lời này. Cô ta còn nói, những tấm ảnh đó đều ở dưới gối ở ký túc xá của bác sĩ Liễu. Có một lần cô ta giúp bác sĩ Liễu xu dọn ký túc xá mà phát hiện ra được. Nếu như không nằm ngoài dự liệu thì giờ những ảnh đó chắc vẫn còn ở đó”.“Hù…” Lâm Dật khẽ thở một hơi, ánh mắt nhìn sâu vào Vương Trung Sinh, hỏi: “Chuyện này ngoài ông và cô trợ lý kia ra thì còn ai biết nữa không?”“Không đâu ạ! Tôi đã hỏi cô ta rồi. Ngoài nói với tôi thì cô ta không nói với bất cứ ai cả mà tôi thì lại càng không nói với ai. Điểm này, xin thiếu gia cứ yên tâm”. Vương Trung Sinh thề thốt nói.“Ừm! Tôi biết rồi”. Lâm Dật xoay người rời đi.Vương Trung Sinh ngây người tại chỗ một hồi lâu. Theo như kế hoạch của ông thì Lâm Dật khi nghe thấy những tin như này, chẳng phải đầu tiên sẽ nổi giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749580/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.