Một vạn này là tiền chuyển đến công ty bố hắn để trả nợ. Giờ đây vì giữ thể diện mà hắn lại phải lấy ra, thật không ngờ vẫn còn thiếu năm nghìn nữa.“Dù sao thì tôi cũng là khách quen của cửa hàng, không thể rẻ đi một chút sao?” Lưu Minh vẫn cố tình tỏ ra vẻ bình thản.“Nếu là hội viên thì chúng tôi sẽ có giảm giá ạ! Xin ngài hãy cho chúng tôi xem thẻ hội viên ạ!”Thẻ hội viên? Lưu Minh căn bản chỉ đến đây mua mấy lần nên nhất thời như bị cứng họng. Giờ đúng là ‘cưỡi hổ khó xuống’ rồi.“Em à! Em có năm nghìn không?” Lưu Minh quay sang hỏi An Hinh.“Em á? Em lấy đâu ra tiền? Phí sinh hoạt hàng tháng của em, anh còn không rõ sao? Giờ anh lại còn hỏi em cái này, dù sao thì hôm nay em nhất quyết muốn có cái túi này. Nếu như anh không mua cho em thì anh tự mình xem thế nào đi”. An Hinh chắp tay vào eo nói với dáng vẻ vô lý.“Cô à, chúng tôi lấy chiếc túi này đi được chưa?” Tô Mạch Nhiễm ở bên kia lên tiếng hỏi.“Không được”. An Hinh xông lại rồi gằn giọng nói.“Cô à, tôi nghĩ là cô nên hiểu rõ, hiện giờ cô căn bản là không trả nổi tiền Vậy thì chiếc túi này không thuộc về cô rồi”.“Tôi không cần biết, đây là chiếc túi tôi đã để ý đến. Nói gì thì nói cô cũng đừng hòng mang nó đi được”.Tô Mạch Nhiễm cười lạnh nói: “Cô là con gái mà dựa vào tiền của đàn ông rồi khoe khoang hống hách. Phải chăng cô thấy mình tài giỏi lắm? Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749549/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.