An Hinh cứ tưởng rằng Lâm Dật sau khi bị mình đá văng đi như vậy, chắc chắn sẽ khóc lóc chết đi sống lại rồi quỳ dưới chân mình và cầu xin được tiếp tục ở bên mình.
Nhưng Lâm Dật lại không hề làm thế. Vì thế mà An Hinh cảm thấy trong chuyện này, cô ta chưa thỏa mãn được tính tự phụ của mình. Cô ta không cam lòng, cô ta muốn báo thù bằng được người con trai này.
Trong bữa tiệc sinh nhật tối nay, cô ta phải để Lâm Dật mất mặt trước tất cả mọi người, sau đó tìm cách chế giễu cậu. Nghĩ tới đây mà trên mặt An Hinh lộ ra vẻ hưng phấn khó hiểu.
Lúc này, Lâm Dật đã quay về ký túc xá. Cậu đẩy cửa ra thì nhìn thấy mấy người anh em. Bọn họ ngồi cùng nhau, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.
“Người anh em à, xin lỗi nhé! Chuyện xảy ra tối hôm qua là do tớ không phải, tớ xin lỗi”. Trương Dương khom người trước mặt Lâm Dật rồi nói với giọng thành khẩn.
Lâm Dật ngây người ra rồi lập tức kéo chặt cậu ta, nói: “Không sao đâu, tớ cũng không trách cậu mà”.
“Đều do tớ không tốt, tớ thật sự không ngờ là Lăng Tiêu Tiêu lại làm ra việc như thế. Tớ biết là lời nói của nó rất làm tổn thương lòng tự trọng của cậu”.
Lâm Dật nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cậu”.
Loading...
“Cậu đừng nói thế nữa! Nó cầm tiền đập vào mặt cậu, tớ thật không ngờ nó lại là con người như vậy”. Trên mặt Trương Dương tràn đầy sự oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749525/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.