Lăng Tiêu Tiêu uống ực một hơi, sắc mặt không vui nhìn về phía Lâm Dật. Cô cảm thấy người con trai này còn vô dụng hơn cả trong tưởng tượng của cô.
“Di Nhiên! Chúng ta không phải để ý đến loại người này làm gì. Hắn ta là tên vô dụng từ đầu đến chân. Hôm nay nhìn thấy Lưu Minh ôm An Hinh bước qua mặt hắn mà hắn không dám làm gì cả.” Triệu Mẫn đắc ý, cười nói.
Từ “đồ vô dụng” như đâm sâu vào tim của Lâm Dật. Cậu đặt chai rượu xuống, cười lạnh nhìn Lăng Tiêu Tiêu.
“Nếu tôi và bạn gái tôi cùng đi ăn cơm rồi gặp phải kẻ bệnh hoạn định quấy nhiễu cô ấy. Cô nghĩ tôi sẽ làm thế nào?”
“Loại người như anh, chắc chỉ biết cười trừ với tên bệnh hoạn kia thôi”. Anna nói với vẻ mặt châm biếm.
Lâm Dật lắc đầu. nói: “Không! Tôi sẽ nhắc nhở mình cần phải nỗ lực hơn nữa để sau này đưa cô ấy đến nhà hàng tốt hơn”.
Lăng Tiêu Tiêu khi nghe thấy câu trả lời này thì khóc cười không nổi. Cô còn tưởng Lâm Dật sẽ làm thế nào, kết quả là chỉ thay đổi cách thức đi thỏa hiệp với người khác mà thôi.
“Mục đích cậu làm như vậy là gì?”
“Rất đơn giản, bởi vì ở nơi sang trọng hơn, chắc chắn sẽ không có những loại rác rưởi như vậy xuất hiện”.
Mặc dù Lâm Dật nói từng câu từng chữ thoạt nghe thì rất bình thản nhưng lại vô hình như nhắm đến hai cô gái kia.
“Lâm Dật! Đừng tưởng tôi không biết anh đang nói cái gì. Tôi nói cho anh biết, tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749520/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.