Ngô Minh ngồi trên mái của Linh Ngọc Cung, cung tẩm không có người ở trong hoàng cung Tây Hạ. Trên tay hắn là một vò rượu nhâm nhi mãi vẫn chưa thấy vơi đi. Ngô Minh không biết uống rượu, hắn cũng từng có ý định tập qua nhưng cũng không có hiệu quả. Bởi đơn giản hắn không chịu được cái vị cay mà rượu mang lại nhưng mấy năm gần đây hắn lại thấy rượu này ngọt. Không biết là miệng của hắn đã quen với rượu hay là lòng hắn so với rượu còn đắng hơn.
Ngô Minh hiện tại thứ gì cũng có, nhưng mọi thứ đối với hắn quá vô chừng, cứ như chớp mắt tất cả sẽ biến mất. Hắn không biết nơi mình sống là thật hay là ảo, thứ mình tin là đúng hay là sai. Ngô Minh chỉ biết cứ thế mà sống tiếp, mặc cho thời gian quyết định mọi chuyện. Có nhiều thứ hắn rất muốn biết nhưng chẳng có cách nào. Có nhiều tâm sự hắn muốn nói ra nhưng cũng chẳng biết nói với ai đành giữ nó ở trong lòng.
“ Trời đúng là thật đẹp.”
Ngô Minh tự thán lên một câu sau đó một hơi uống hết bình rượu trong tay mình. Hắn thấy đắng ngay đầu lưỡi, mắt cũng đã cay nhìn cũng không rõ ràng được nữa.
“ Thì ra là chàng trốn đi ra đây.”
Uyển Thanh ở phía dưới nhìn lên thì bắt gặp Ngô Minh đang thơ thẩn nhìn bầu trời. Nàng nhúng một cái đã vọt thẳng lên trên cao.
“ Ngân Xuyên nàng ấy vẫn không tỉnh sao.”
“ Vẫn không có tiến triển gì, từ hôm qua tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cuong-di-nang-tai-vo-hiep-the-gioi/2066459/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.