Chương trước
Chương sau
Uyển Thanh nắm lấy thanh dao găm trên tay cẩn thận đưa lại gần Tuyết Nhi. Lúc này tình trạng của con bé chẳng khác gì đã chết, cả người đều đã đóng một lớp băng tuyết mỏng màu trắng, khói lạnh bốc lên có thể thấy rõ. Nàng nhỏ vài giọt dung dịch màu xanh ít ổi kia vào miệng của Tuyết Nhi.

Cô bé không có mở mắt, miệng cũng chẳng cử động. Giọt dung dịch màu xanh lam kia vừa chạm vào đôi môi trắng bệch của con bé thì lập tức phát huy năng lực của mình. Có thể tưởng tượng để một thỏi sắt nóng vào trong tảng băng, đây có lẽ là ví dụ chính xác nhất cho việc này.

Giọt dung dịch kia ngay tức khắc thấm sâu vào trong người Tuyết Nhi, không hề có cảm giác là con bé nuốt vào. Cũng ngay sau đó cả người Tuyết Nhi tan hết số băng tuyết đóng trên người. Ngô Minh nhìn cảnh này thì biết ý định mình đúng là có tác dụng nhưng xem ra mọi việc hắn vẫn chưa có tính được hết.

Tuyết Nhi cả người bị một nguồn năng lực vô hình nâng bổng lên cao, trong cơ thể cô bé như có một hằng hà sa số nguồn năng lượng đang bay lượn cùng nhau muốn thoát ra bên ngoài.

“ Không ổn rồi, chết tiệt con bé cơ thể không chịu được nguồn năng lượng quá lớn này.”

Chỉ là hai giọt dung dịch nhưng nó lại khiến cho cả người Tuyết Nhi đang quá tải. Ngô Minh biết rõ cảm giác này, thứ dung dịch kỳ lạ kia có lẽ chính là nguyên nhân chính dẫn tới năng lực của hắn. Khi sử dụng trực tiếp thứ này sẽ giống như nhét một quả bom vào miệng. Nó bùng nổ khiến cả cơ thể cứ như nổ tung ra ngoài.

“ Chết tiệt.”

Ngô Minh nhìn con gái mình đau đớn mà không làm gì được vô cùng khó chịu. Hắn cố cử động thì lập tức một cơn đau đớn chạy xuyên suốt cơ thể hắn. Ngô Minh hiện tại một ngón tay cũng không nhấc nổi. Tên áo đen kia nói đúng, với sức Ngô Minh hiện tại chỉ có thể cứu được một đứa trẻ, cứu xong Hỏa Vân xem như là đã cạn toàn bộ sức lực của Ngô Minh. Hắn lại chấp nhận tiếp tục bị thương để tìm hy vọng cứu con gái mình, đây đúng là vượt quá giới hạn.

“ Ta không cam tâm, sao mọi thứ cứ như thế trêu đùa ta ta không có cam tâm.”

Ngô Minh thét lên như kẻ điên, hắn lấy hai tay chống cả người hắn đứng dậy. Chỉ một động tác nhỏ như thế đã khiến cả người hắn xướng cốt kêu lên răn rắc. Ngô Minh đau đớn tới mức nước mắt tự chảy ra ngoài, là do đau.

“ Uyển Thanh nàng ra ngoài trước đi.”

“ Chàng muốn làm gì? Không được tự ý làm bậy.”

Uyển Thanh cũng nhận ra cơ thể Ngô Minh không ổn rồi, Tuyết Nhi bên trên kia cũng sắp không chịu được nữa.

“ Ta biết mình nên làm gì, nàng ở đây sẽ cản trở ta ra tay.”

“ Thiếp không đi, có thiếp ở đây dù sao cũng tốt hơn. Chàng đừng có diện lý do để làm bậy.”

“ Tùy nàng vậy.”

Tình trạng Tuyết Nhi đã không còn thời gian, Ngô Minh hắn cũng không còn thời gian. Ngô Minh biết trong tay mình vẫn còn nguồn năng lượng mà tên che mặt kia giao cho chỉ có điều là hắn hiện tại không đủ sức lấy nó ra sử dụng.Hắn cho hai phần năng lượng một để cứu Vân Nhi, một để cứu Tuyết Nhi, hiện tại đúng là còn một phần. Ngô Minh muốn thử một lần cuối cùng dùng tất cả sức mình còn lại để lấy được sức mạnh đó ra ngoài.

“ Huyền Băng Quy Tức Công.”

Ngô Minh mỗi cử động đều là đánh đổi sinh mạng để di chuyển. Hắn muốn sử dụng môn công phu mà hắn tự mình sáng tạo ra trong mấy năm nay. Môn này dựa vào Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Lục Mạch Thần Kiếm mà sáng tạo ra. Ngô Minh hắn không có tư chất để tu luyện môn Hàng Long Thập Bát Chưởng, nói đúng ra là hắn không có cách phát huy môn công phu này đến cực điểm. Hàng Long Thập Bát Chưởng lấy uy mãnh làm chủ, khí thế tựa vũ bão áp đảo đối phương. Mỗi một chưởng đánh ra như thần long xuất thế uy lực khôn lường, cương mãnh vô địch. Đây cũng chính là vấn đề với Ngô Minh, hắn có trong tay bộ bí kíp nên cũng tò mò đi luyện thử, cuối cùng hắn cũng biết mình cùng môn võ công này không hợp nhau. Ngô Minh không đánh ra được sự cương mãnh trong chiêu thức, dù có luyện thành cũng không đạt được tới đẳng cấp cao nhất của môn võ công. Nhưng không phải tu luyện môn võ này không có tác dụng gì. Ngô Minh áp dụng cách đánh ra kình lực của nó đưa vào cải tạo ra võ công của mình.

Huyền Băng Quy Tức Công chính là dựa theo đó mà ra, mỗi lần xuất chưởng hàn khí xung thiên. Khi sử dụng người dùng có thể đánh ra vô số băng kiếm truy sát kẻ địch, hệt như lúc đánh với Mộ Dung Thiên ngày trước nhưng lợi hại hơn.

“ Nàng dùng chân khí đánh vào Phế Du, Can Du, Mệnh Môn sau lưng ta.”

Ngô Minh một bên nói với Uyển Thanh, nàng ta lập tức nghe theo lời Ngô Minh vận nội lực đánh vào lưng của hắn. Ngay sau đó ba huyệt đạo này của Ngô Minh bị cưỡng chế khai thông, cả người hắn kêu lên từng tiếng gãy vỡ rợn người.

Ngô Minh nén lại nỗi đau cắn chặt răng. Hắn không thể bỏ lở thời cơ này, trong phút chốc cả người hắn bùng nổ ra khí thế kinh người.

“ Phong cho ta.”

Ngô Minh hai tay tung ra toàn lực đánh về phía Tuyết Nhi. Nguồn năng lượng mà tên che mặt kia để lại thừa lúc cũng theo đó mà đánh ra ngoài.

“ Ầm.”

Tiếng nổ lớn khiến cho cả khu vực rung chuyển.

♦-----♦

“ Nàng tỉnh rồi!”

Ngô Minh ngồi một bên nhìn thấy Uyển Thanh mở mắt thì mỉm cười nói ra. Uyển Thanh ngơ ngát nhìn xung quanh, nàng không nhớ chuyện gì đã xảy ra, dĩ nhiên cũng không biết mình đang ở đâu.

“ Tuyết Nhi con bé sao rồi?”

“ Xem như là cứu được nửa cái mạng của nó.”

Ngô Minh thở dài kể lại mọi chuyện cho Uyển Thanh nghe. Hắn hôm đó dùng hết sức của mình cũng chỉ có thể đem cơ thể của Tuyết Nhi đi băng phong lại. Ngô Minh có tự tin mình có thể cứu được con bé nhưng lúc này hắn không làm được. Giờ hắn không khác gì phế nhân, cả người xương cốt cùng kinh mạch đều đã đứt đoạn. Đừng nói là cứu người hắn hiện tại đi cũng không được phải di chuyển bằng xe lăn.

Hôm đó rung động của hắn tạo ra quá lớn đã làm sập cả hầm băng, cả ba người đều bị đè lắp bên trong. May mắn chính là đám binh sĩ bên ngoài biết Ngô Minh ở bên trong nên đã nhanh chóng chạy vào ứng cứu lôi được hai người ra ngoài. Ngô Minh tính mạng xem như không có nguy hiểm chỉ có cơ thể là bị thương quá nặng tạm thời không hồi phục như cũ được. Uyển Thanh lấy võ công của nàng cũng không bị thương nặng chỉ là hôn mê vài ngày mà thôi. Còn về phần Tuyết Nhi lúc này cả người bị bao phủ trong một lớp băng dày. Ngô Minh biết lúc này nếu phá lớp băng ấy đi coi như là vứt cái mạng của con bé chỉ có cách đợi hắn đủ thực lực đem nguy cơ của nó diệt đi mới có thể cứu con bé tỉnh lại.

Ngô Minh chính vì việc này nên đã chuyển tới Giang Nam sinh sống. Ở Tây Hạ khí hậu đặc thù nên rất ít dược liệu có thể tìm được, Ngô Minh đang muốn tập trung học y thuật để tự chữa trị cho mình nên muốn tới một nơi thích hợp hơn. Tiết Mộ Hoa cũng có nói qua rằng một số dược liệu nếu để quá lâu cũng không còn giữ được tác dụng, không phải thứ nào cũng có thể giữ lâu.

Trong Linh Thứu Cung cất giữ rất nhiều các đan phương, Ngô Minh cũng muốn đi luyện một vài thứ trong đó để xem có giúp được tình trạng hiện tại của mình chút nào không.

Sau khi Uyển Thanh hồi phục sức khỏe, Ngô Minh bàn giao công việc chu đáo lại cho thuộc hạ của mình sau đó cùng người nhà rời đi về giang nam.Tuyết Nhi cơ thể được Ngô Minh cho làm một chiếc hộp ngọc bỏ vào trong để bảo vệ cùng đi chung với mình.

Ngô Minh mua một mảnh đất lớn ở Lâm An, sau đó xây dựng một sơn trang bên trong. Người xung quanh cũng chỉ biết rằng có một phú hào chuyển đến sống rằng họ chứ cũng chằng hề biết đó là ai, khu vực này không có người canh gác cũng rất ít người lui tới nên dần dần trở thành một thứ bí ẩn trong mắt mọi người.

Sau khi thử nhiều phương pháp của Tiết Mộ Hoa để chữa trị cơ thể của mình, hiểu quả đúng là có nhưng lại rất chậm chạm. Ngô Minh cũng đã nhận ra được mình không thể một sớm một chiều mà hồi phục được sức khỏe được. Bằng cách học y thuật cộng với luyện công bù đấp Ngô Minh có thể cảm nhận vết thương trong cơ thể mình cũng có biến chuyển tốt nên cũng không gấp gáp.

Sau hơn năm năm ở cùng Ngô Minh chỉ dạy cho hắn y thuật cùng đan dược kiến thức Tiết Mộ Hoa cũng quyết định rời đi. Phần vì hắn không còn gì để dạy, phần vì tuổi cũng đã cao nên hắn muốn trở về quê nhà của mình sống quản đời còn lại. Ngô Minh cũng không gượng ép chuyện này, chuẩn bị đầy đủ cho lão ta trở về quê nhà của mình.

Sau năm năm cơ thể Ngô Minh đã hồi phục gần hết nhưng so với trước đó vẫn là thua kém. Nội lực của hắn hao tổn không thể bù đắp được chỉ có thể từ từ rèn luyện trở lại mà thôi.

“ Huynh hôm nay vẫn đi luyện đan dược sao?”

“ Đúng, ta đang nghiên cứu một loại đan dược có thể gia tăng công lực, cũng đã có mấy phần thành công.”

Ngô Minh ngồi ăn cùng bàn với Ngữ Yên, cả hai cùng nhau trò chuyện những việc trong ngày sau đó lại nhắc tới việc Ngô Minh đang luyện đan dược. Ngô Minh không nhìn thấy Ngân Xuyên cùng Uyển Thanh mới hỏi.

“ Sao chỉ có muội ở đây, hai người Uyển Thanh ở đâu rồi.”

“ Hai tỉ ấy đang luyện công rồi!”

“ Luyện công? Uyển Thanh ta còn có thể tin tưởng, nhưng mà Ngân Xuyên nàng ấy cũng đi luyện công sao?”

“ Còn hỏi, ai biểu huynh cái lão quái vật này cứ vậy không có già đi. Sống với huynh đúng là áp lực, một ngày nào đó bọn muội đều thành mấy lão bà da mặt nhăn nheo huynh lại cứ thế này thanh xuân phơi phới thì biết làm thế nào.”

“ Vậy sao muội vẫn còn bình tĩnh ngồi ở đây ăn uống thoải mái được vậy?”

“ Muội có bảy mươi năm công lực thừa kế từ gia gia, chạy chậm một chút tới đích vẫn sớm hơn các tỉ ấy.”

“ Lười biếng còn diện lý do, ta chẳng hiểu sao ta lại yêu một người như muội.”

Ngữ Yên bị Ngô Minh chọc một lúc đỏ hết cả hai má bụm mặt chạy đi chỗ khác. Ngô Minh mỉm cười nhìn nàng ta rời đi trong lòng cũng nhẹ nhỏm đi. Việc của Tuyết Nhi đã làm cho Ngữ Yên rất đau lòng, lại thêm Ngô Minh mấy năm đi xe lăn cũng làm cho nàng cảm thấy có lỗi trong lòng. Tuy ai cũng nói với nàng là mọi việc không phải lỗi của nàng nhưng Ngữ Yên cô gái này vẫn không vứt được tảng đá trong lòng mình. Mấy năm nay Ngô Minh đi lại được như cũ mới đi an ủi nàng nhiều hơn, hắn cho nàng thấy được hy vọng cứu tỉnh lại Tuyết Nhi nên nàng cũng vui vẻ được mấy phần.

Còn về phần lời cảnh báo về Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công của tên che mặt kia Ngo Minh cũng không quan tâm. Thứ võ công này sao có thể dễ dàng lưu truyền ra ngoài, mà có muốn truyền cũng không thể nào được. Muốn luyện môn công phu này thứ nhất là phải có tư chất tốt, nếu không phải cần có nội lực cao thâm đủ để tu luyện.

Hai chuyện này nói ra thì dễ nhưng lại không hề đơn giản như bề ngoài. Tư chất vấn đề này không có rõ ràng, nó là ngẫu nhiên chẳng phải ngươi thông minh thì ngươi là kẻ có tư chất, Thiên Sơn Đồng Lão coi như là một trường hợp hiếm hoi có thể tu luyện được môn công phu này. Còn về nội lực phải là nội lực Tiêu Dao Phái, nói tới đây cũng chỉ có Ngữ Yên trên đời này là đáp ứng đủ tiêu chuẩn. Bởi thế có thể coi môn này võ công là vạn người có một người mới luyện thành. Ngân Xuyên cùng Uyển Thanh hiện tại chính là đang tu luyện nội lực Tiêu Dao Phái để lấy căn cơ tu luyện môn công phu này, có được Ngô Minh giúp đỡ nên hai nàng không phải mất nửa đời người như những kẻ khác mới có thể đủ điều kiện tu luyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.