“Cốc cốc”
Nghe tiếng cửa gõ, Minh Hạo nằm trên giường lười biếng nói: “Vào đi.”
Một mỹ phụ tóc vàng đi vào, nàng nhìn Minh Hạo nằm trên giường, nũng nịu nói: “Tướng công, mấy muội muội tỷ tỷ rủ tướng công ra ngoài với đám tỷ muội.”
“Ừm, ta biết rồi, các ngươi chờ ta một lát.” Minh Hạo nói.
“Vâng tướng công.” Mỹ phụ tóc vàng đóng cửa lui ra ngoài.
Minh Hạo hơi sửa soạn một chút đầu tóc quần áo, sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài đại sảnh, mọi người đã chờ đợi sẵn, gồm đám hậu cung và cha mẹ Minh Hạo.
Kim Long nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Hiện tại trôi qua 2000 năm, không biết thế giới này ra sao, chắc có lẽ khoa học kỹ thuật phát triển hơn trước.”
Phương Tuyết gật đầu đồng ý với lời Kim Long, trong mắt hiện ra tò mò, chờ mong, nói: “Không biết khi mọi người bên ngoài biết chúng ta từ 2000 năm trước trở về vẻ mặt ra sao đây?”
“Haha, người khác mà biết cha mẹ ở 2000 năm trước trở về chắc chắn sẽ không tin đâu.” Minh Hạo cười nói
“Đúng vậy đó, ai nghĩ đến một người có thể sống hơn 2000 năm trở về đâu này hì hì”
“Cha mẹ đừng nói vậy, người khác mà biết sẽ sợ đó.”
“Đúng đấy…”
Tiếng cười nói trong trẻo từ đám mỹ phụ phát ra, bầu không khí đầm ấm vui vẻ.
Minh Hạo cầm lên máy liên lạc với đầu bên kia Hàm Tôn, “Cho ta một chiếc xe đủ trăm người ngồi hoặc nhiều chiếc xe, cha mẹ ta muốn đi ra ngoài xem.”
Nói xong Minh Hạo cúp máy, để đầu bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-yy-he-thong/1578996/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.