Minh Hạo đang đút "sữa" cho Tam Nương ăn, tại lúc này mặt đất hơi rung rung, từ trong cát đột nhiên lồi ra cái đầu đen, cả người nhanh như chớp, đầu màu đen kia há miệng ra, lộ ra hai răng nanh nhọn quắc, cắn ngay con cu của Minh Hạo. "A!" Minh Hạo hét thảm một tiếng, theo phản ứng tay tích tụ dâm khí, một chưởng đánh xuống đất. "Rắc!" Âm thanh giòn giã như cành cây bị đạp gãy vang lên, Tam Nương đang say mê uống "sữa" nghe âm thanh này giật mình tỉnh lại, nàng nhìn về phía dưới đất phát ra âm thanh. Đó là một đầu rắn màu da vàng như cát, nếu như không nhìn kỹ, người ta sẽ tưởng con rắn này chính là một mảnh cát vô hại mà thôi. Khi này, đầu con rắn bể ra, từng giọt chất lỏng màu đỏ đổ ra ngoài. Minh Hạo khuôn mặt vặn vẹo, tựa như hắn đang chịu đựng thống khổ nào đó, cái lưng cong xuống như con tôm, hai chân khép chặt lại, hai tay ôm bụm lấy tiểu JJ của mình. Lúc này, trên thân JJ Minh Hạo in hai dấu răng cắn nhỏ. "A, ngươi có sao không Thế Tông?" Tam Nương nhìn thấy dấu răng trên jj Minh hạo, nàng lo lắng hỏi. Dù sao JJ chính là tượng trưng cho đan điền, nếu đan điền bị hủy liền đồng nghĩa với việc duy trì nòi giống và thiên phú tư luyện cũng xong. "Ta không sao, chỉ là cảm giác phía dưới cương trướng, nóng rực..." Lúc này, JJ Minh Hạo phình to ra, từ 22cm biến thành 25cm, hơn nửa còn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tam Nương che miệng lại, trong lòng khiếp sợ dị thường, cái kia JJ, còn to hơn lúc nãy, nàng tự hỏi, nếu cái đó đưa vào chỗ ấy của mình, không biết có đủ sức chứa con quái vật này không. "Khoang đã..." Nhìn tình trạng của Minh Hạo, Tam Nương như nhớ gì đó, nàng cúi người xuống, cầm con rắn lên, nhìn xung quanh cơ thể nó. Con rắn này thân da vàng, lớp da mềm như lụa, đặc điểm duy nhất là trên đầu không có mắt. "Con rắn này..." Tam Nương suy nghĩ một lát, nàng nhớ hình dáng con rắn này rất quen thuộc, hình như đã gặp qua đâu rồi... Suy nghĩ một hồi, Tam Nương rốt cuộc nhớ đến con rắn này gặp ở đâu, chính là lúc nàng còn bé, khi bộ lạc cấp 3 còn trong thời điểm cường thịnh. Quay qua nhìn Minh Hạo nói: "Ta biết con rắn này..." Minh Hạo giọng gấp gáp nói "Ngươi mau nói." Dù sao hiện tại Minh Hạo không có điểm mua sắm, hơn nửa con rắn kia trong răng hình như kèm theo chất độc, chỉ là, Minh Hạo tuy ở cảnh giới Dâm Vương sơ cấp, nhưng lại không thể nào chặn được loại độc tố này. Có thể nói, tình hình của Minh Hạo lúc này vô cùng nguy cấp, hắn lần đầu tiên cảm giác bất lực như vậy. "Fuck You Mother nguyên phong, không phải tại ngươi thì làm sao ta xảy ra nông nổi này..." Minh Hạo trong lòng căm hận cái gọi là nguyên phong, nếu không phải tại nó "phá đám", thì hắn đã xuyên về trái đất thế kỷ 21 rồi, đâu còn một thân nhà nghèo cùi bắp như thế này. "Từ nhỏ ta đã đọc qua loài rắn này. Con rắn này tên là Rắn Ma, một loài rất hiếm gặp ở Tây Cương, nhận biết thông qua các đặc điểm là: không có mắt, lớp da màu vàng như cát, thường ẩn dưới cát để tấn công con mồi. Bọn chúng thường có sở thích tấn nằm ẩn dưới cát tấn công kẻ địch, cho dù là Dâm Đế cũng không kịp đề phòng, đổi lại nó rất yếu, yếu đến nổi Dâm Sinh sơ cấp còn có thể đánh chết nó, nhưng cái này không phải đặc biệt nhất, đặc biệt nhất là chất độc của bọn chúng." "Chất độc của nó rất bá đạo, trừ Dâm Đế trở lên là an toàn, còn lại dưới cảnh giới Dâm Đế, khi dính phải chất độc của nó rất khó ngăn cản, với lại loại này chất độc không khiến người tử vong ngay lập tức, chính là hành hạ người đến chết, hiện tại sự sống của ngươi duy trì được một tháng." Minh Hạo nghe xong Ngưu Nữu nói, mặt ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng dã một mảnh tro ngụi, "đậu má râu xanh, có cần vậy không? Không cắn chỗ nào, lại cắn cái JJ ta, con rắn ***" "Có cách nào để trị độc không?" Minh Hạo bình tĩnh hỏi. "Có." Ngưu Nữu gật đầu, nói: "Chỉ có hai cách, một cách là, chưa đợi độc lan đến toàn thân, đem chỗ bị cắn đó cắt bỏ." Minh Hạo run lên, cắt bỏ jj? Hắn chưa bị điên a, chỉ có mấy loại tung cẩu người vì tuyệt học mà đem chim cắt đi thôi, nhìn Tam Nương mở miệng hỏi: "Còn cách thứ hai?" Tam Nương nói: "Cách thứ hai chính là đến trung tâm Tử Vong Sa Mạc, tìm kiếm di tích ngàn năm Thần Mộ, bên trong thần mộ có một đóa thảo dược tên là…" Nói đến đây Tam Nương dừng lại, nàng nở nụ cười ngại ngùng, nói: “Tên là gì ta quên rồi.” Minh Hao đột nhiên nghe nàng nói thế, răng cắn vào lưỡi, không khỏi ho khan vài cái, khóe miệng co quắp, quên? Nhìn cái vẻ mặt ngu ngơ kia của nàng, đành chỉ có thể thở dài, thôi thì đi tới đâu hay tới đó đi. Hắn vừa định hỏi Tam Nương về Tử Vong Sa Mạc và Thần Mộ ở đâu, chợt nhớ lúc này hai người không có bản đồ, làm sao đi tới đây? Nhìn màn đêm bao phủ sa mạc, bóng tối mờ ảo che khuất vạn vật, chỉ có thể thở dài, hỏi: “Tam Nương, vậy chất độc này ra sao?” Tam Nương trầm ngâm, nhớ đến trong sách chất độc, nói ra: “Chất độc này hành hạ người đến chết. Mỗi một ngày, chất độc sẽ thấm vào cơ thể từng chút một, hơn nửa sẽ cách 6 canh giờ tái phát, gây ra đau đớn cực độ, một tháng sau, chất độc sẽ ăn mòn đến tim…” Minh Hạo nhắm mắt suy nghĩ, “Như vậy ta có thời gian một tháng sống sót, có hai cách để sống sót duy nhất, trong một tháng này thu phục Tam Nương, đem độ thiện cảm đạt đến 100, hai là nhanh chóng tìm đến cái nơi Thần Mộ gì đó..” “Như vậy chỉ còn cách thứ nhất.” “rù rù rù…” “Uỳnh Uỳnh Uỳnh…” Màn đêm tĩnh lặng bị quấy phá, trên sa mạc từng đợt sóng vô hình cuộn trào lên, âm thanh điên óc nhức tai bắn loạn xạ, khiến những động vật sống về đêm ở sa mạc bị kinh động. Minh Hạo đang suy nghĩ cách để sống sót lúc này bên tai truyền đến âm thanh cơ giới đang đến gần.. “Xe máy? Không, nơi này là dị giới, làm méo gì có xe máy?” Minh Hạo vừa nghe âm thanh nhíu mày, nhìn về phương hướng phát ra tiếng động. Cảnh giới Tam Nương thấp hơn Minh Hạo hai cảnh giới, cho nên nàng không nghe thấy âm thanh, thấy Minh Hạo nhìn sang phương hướng khác, tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy Thế Tông?” “Có người đến.” Minh Hạo nói ba chữ, sau đó nhanh chóng kéo quần lên, dáng vẻ bình tĩnh nhìn phía ngoài. Âm thanh ồn ào càng đến gần, Tam Nương theo đó cũng nghe thấy, nàng quay về nhìn. Tại trong màn đêm tối tăm không thấy ánh sáng, nhờ đóm lửa đốt cháy, Minh Hạo khi này đã nhìn thấy thứ phát ra âm thanh. Một nhóm màu vàng mờ ảo từ xa xuất hiện trong tầm mắt Minh Hạo, nó lơ lửng trên không trung, bên trên cái màu vàng có nam, nữ đứng… “Hả, cái gì đây? Chẳng lẽ là xe bay” Minh Hạo khuôn mặt quái dị lẩm bẩm. “Xe bay là sao Thế Tông?” Tam Nương đứng bên cạnh, nghe lời này tò mò hỏi. Minh Hạo lắc đầu không nói, ánh mắt ẩn chứa nghi hoặc nhìn chằm chằm đằng xa đám màu vàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]