1 tiếng sau, nhóm thất quái cuối cùng hồi phục xong hồn lực, từng người đứng lên.
Đường Tam nhìn Minh Hạo, trầm mặc một chút, từ hồn đạo khí lấy ra tảng băng.
"Ầm..." Tảng băng rớt xuống, đem ở giữa võ đài lún xuống vài mét.
"Ngươi hồi sinh cha đi." Đường Tam chỉ là lạnh nhạt nói một câu.
Minh Hạo mỉm cười gật đầu, nói ra: "Đương nhiên, ta nói là giữ lời."
Nói xong, võ hồn Hạo Thiên Chùy biến dị hiện lên, hồn hoàn màu trắng ra, người ngồi trên khán đài có thể thấy được xung quanh võ đài nhanh chóng đóng băng lại.
Minh Hạo chậm rãi đi đến tảng băng, giơ lên búa, nhẹ nhàng đập vào tảng băng.
"Rắc" Tảng băng phát ra âm thanh nứt vỡ, bắt đầu xuất hiện từng khe nứt, khe nứt lan tràn từ đầu đến cuối tảng băng.
"Ầm." một tiếng, băng vỡ ra, người bên trong theo đó lộ ra.
Một người trung niên sắc mặt xám trắng, ăn mặc đồ rách rưới, không những vậy, trên cơ thể có 10 lỗ thủng to nhỏ khác nhau, ngực không đập, mũi không thở, nằm im dưới đất tựa như người chết.
"Cha!" Đường Tam nhịn không được kêu lên, hai hàng nước mắt lăn dài xuống má.
"Nhanh, hồi sinh cha, bằng không..." Đường Tam quay qua nhìn Minh Hạo nói, hai mắt đỏ lên, giọng trở nên khàn khàn hơn ngày thường.
"Bằng không thì sao?" Minh Hạo nhìn qua hắn, thích thú hỏi.
"Nếu không ta giết ngươi!!!!" Đường Tam dùng hết sức gào thét, cả người theo đó run rẩy liên tục.
Tiểu Vũ nắm chặt tay hắn, ôn nhu nói ra: "Ca! Bình tĩnh."
Hơi ấm áp từ bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-yy-he-thong/1578910/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.