Đám người bên trong có già, có trẻ, có gái, trai…
“Cha, mẹ? Ông bà ngoại, bà nội? Các vợ? Sao mọi người lại tụ tập đông đủ ở đây”
Thấy đám người, Minh Hạo ngạc nhiên, mừng rỡ kêu lên, còn bên cạnh Lý Tôn Dạ nghe vậy ngơ ngác, đứng như trời trồng không biết phải làm sao.
“Tất nhiên là đến thăm ngươi rồi thằng nhóc.” Mỹ phụ tóc đỏ Phương Tuyết vẫn xinh đẹp, bưu hãn như ngày nào, chỉ là thân hình của nàng càng đầy đã thêm, nhất là cặp ngực trắng như tuyết kia càng nhô lên cao…
Hai mắt liếc nhìn hai đầu ngực trắng của nàng như muốn nổ tung phá áo mà ra, khiến Minh Hạo trong lòng có chút cảm giác kì dị, nhưng hắn rất nhanh dẹp bỏ cảm giác này qua một bên.
“Mẹ, ngươi dạo này thế nào? Khỏe không?”
Minh Hạo đi đến, hai tay vòng ôm nàng như lồi còn nhỏ, hắn nhân cơ hội này đưa đầu ấn vào đôi song phong của nàng.
“Mềm quá a…vếu mẹ vẫn là chất lượng hơn các vú khác a…” Minh Hạo cảm thấy mềm mại, ấm áp, trong lòng không khỏi phát ra cảm thán vô sỉ.
Khi này, ở một năm đi qua, chiều cao của hắn cùng Phương Tuyết đã không xê xích gì nhiều, thậm chí Minh Hạo dáng vẻ còn cao hơn nàng vài cen-ti-mét.
Dựa sát thân thể Phương Tuyết, Minh Hạo có thể ngửi được mùi thơm từ bầu sữa mẹ (“_”) từ ngực của nàng bay ra, mùi thơm này là tự nhiên, không pha chút tạp chất nào như sữa ở thế kỷ 21.
“Hừ, ngươi còn nhớ đến người mẹ này à? Hơn một năm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-yy-he-thong/1578820/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.