Chương trước
Chương sau
“Tình hình tệ như vậy sao?” Lão Tề cũng sửng sốt.
“Ông Tề, ông đến mau, tôi sẽ cố gắng cầm cự cho bà ấy, bây giờ chỉ có ông là hy vọng duy nhất của tôi mà thôi."
“Cậu cố gắng một chút!” Nói xong liền cúp điện thoại.
Lý Minh lại thở dài một hơi, xoay người trở lại phòng cấp cứu.
Lúc này, một bàn tay kéo lấy ông ta.
Lý Minh sửng sốt, quay đầu lại, phát hiện Lý Ái Vân đứng ở phía sau.
“Lý Ái Vân, con làm gì vậy?” Lý Minh tâm trạng không tốt, giọng điệu không được khách sáo cho lắm.
“Bác hại... chuyện là... Phan Lâm nói anh ta có cách cứu bà nội!” Lý Ái Vân thận trọng nói.
“Đúng là bậy bạ! Lý Ái Vân! Lúc này rồi mà con vẫn còn muốn làm lộn xộn hơn sao? Con muốn bà nội chết à?” Lý Minh tức giận.
“Bác hai, con không có nói bậy, Phan Lâm nói có lẽ thật sự có cách.” Lý Ái Vân lo lắng.
“Ngay cả bác cũng không làm gì được tình trạng của bà con, một tên vô dụng đến cơm cũng không biết nấu còn có thể có cách gì chứ? Ý con là bác thua kém cậu ta?” Lý Minh tức đến phát cười, chỉ vào mặc Lý Ái Vân:"Ái Vân, bác nói cho con biết, hiện tại bà nội đang nằm trong đó, không rõ sống chết. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy, gia đình con sẽ là người đầu tiên cút ra khỏi nhà Lý gia!"
Nói xong Lý Minh chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Mọi người nhà họ Lý ở gần đó đều nhìn chằm chằm Lý Ái Vân và Phan Lâm.
“Lúc nào rồi, con còn ở đây nói năng lung tung sao!”
“Cái nhà đó đúng là không biết điều tý nào.”
Từng tiếng mắng chửi về dập lấy cô.
Lý Ái Vân sắc mặt tái nhợt, cả người run lên, nhưng lúc này, cô vẫn lấy hết can đảm hét lớn: "Bác hai, lẽ nào các người quên rồi sao? Lúc nãy là Phan Lâm nói bà ngoại sẽ gặp chuyện! Bây giờ những chuyện này đều bị anh ấy nói trúng rồi! Không phải sao?”
Âm thanh vừa dứt, bước chân của Lý Minh đột ngột dừng lại.
Những lời mắng nhiếc xung quanh cũng đột nhiên im bặt.
Đúng!
Bọn họ lúc này mới nhớ ra cái gọi là “nguyền rủa” lão thái thái lúc nãy của Phan Lâm.
Không phải đã đứng nghiệm” rồi sao?
Là trùng hợp?
Nhưng... cũng quá trùng hợp rồi nhỉ?
Sắc mặt Lý Minh lúc đó lúc trắng.
“Lúc ấy con nói bácchâm thiếu một châm, nhưng bác không tin, còn bây giờ, mũi châm thiếu đó đang dần dần đoạt đi sinh mạng của bà nội, tình trạng của bà đang rất cấp bách, nếu không cho con vào thế thì bà nội thật sự không thể cứu được nữa”Phan Lâm nhỏ nhẹ nói.
“Thứ vô dụng này! Cậu đang nói cái gì vậy? Là đang trách tôi sao? Không biết lớn bé gì cả!” Lý Minh bực bội, muốn xông tới cho Phan Lâm một bài học, nhưng bị Lý Thắng ngăn lại.
“Anh hai, đừng kích động!” Lý Thắng vội vàng thuyết phục: “Bây giờ tình hình của mẹ rất tệ, có thể đi bất cứ lúc nào, cách anh cũng bó tay, chi bằng để cho thằng nhóc đó thử xem sao”.
“Chú điên à? Tin một tên vô dụng như nó sao?"Lý Minh nhìn chằm chằm Lý Thắng.
Lý Thắng cười thầm, trầm giọng nói: “Anh hai, nếu mẹ chết, tất cả những gì anh làm sẽ vô ích, tài chính của công ty tất nhiên cũng sẽ không thuộc về tay tôi, tôi nghĩ đây là điều mà anh em ta không muốn nhìn thấy nhất, nếu chúng ta không thể làm gì được, thì cứ để cho nó thử đi, hơn nữa, nếu để cho nó làm, lỡ như mẹ có chuyện gì ngoài ý muốn...thì họa anh không cần phải gánh nữa, đúng không?”
Lý Minh lập tức hiểu ngay lời Lý Thắng nói, lông mày nhướng lên.
“Ý của chú là đổ trách nhiệm lên người Phan Lâm?”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với mẹ, việc truyền ra ngoài, người ở Giang Thành đều biết anh đã hại mẹ, sẽ đánh một đòn rất lớn ảnh hưởng đến thanh danh của anh, bây giờ có người giúp anh đổ vỏ, không đáng mừng sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.