Chương trước
Chương sau
Lần này, toàn bộ người trên xe tựa hồ cũng đã cho rằng Vương Đình là người thả rắm.
Vương Đình không nói được gì, nhưng ở bên cạnh Vương Đình là Tần Thư Nhã rốt cục không thể nhịn nổi nói:
- Được được, hai người các cô đùa giỡn xong chưa, người to lớn như vậy nhưng không ngờ lại cợt nhả vô liêm sỉ, chẳng lẽ các cô không biết hai chữ thẹn viết như thế nào sao? Thật không ngờ lại trắng trợn hãm hại bạn của tôi, nói cho các cô biết nhanh mà xin lỗi, bằng không thì lão nương đối với các cô không khách khí đâu.
Tần Thư Nhã nói xong những lời này còn hai tay chống eo, làm ra một bộ dạng thay trời hành đạo trừng trị kẻ xấu.
- Cái gì, mày bảo tao nói xin lỗi sao?
Hứa tỷ nhìn Tần Thư Nhã có chút không tin. Mụ sống lớn đầu như vậy rồi, còn không có người nào dám tại trước mặt mình bắt mình xin lỗi, nhưng thật đáng tiếc, hôm nay Tần Thư Nhã lại nói như vậy. Cho nên lúc này mụ phi thường tức giận.
- Mày cái con bé này, cũng dám tại trước mặt lão nương sĩ diện, thật sự là tức chết tao rồi. A Thành, giáo huấn nó cho tôi!
Hứa tỷ vừa mới nói xong, trên chỗ ngồi đằng sau mụ ta đứng dậy một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, nhìn người đàn ông này thân cao ước chừng 1m85, thể trọng khoảng 230 cân, một bộ dạng hung thần ác sát đứng tại trước mặt Tần Thư Nhã. Không khoa trương mà nói, nếu như A Thành muốn ra tay đối với Tần Thư Nhã, lại để cho người khác cảm giác giống như một thanh niên mười tám tuổi đi khi dễ một tiểu nữ hài ba tuổi vậy.
Nhìn thấy một người đàn ông giống như cột điện cứ như vậy đứng đối diện mình, một loại cảm giác áp bách lập tức đánh úp lại về hướng Tần Thư Nhã. Tần Thư Nhã cũng thật không ngờ Hứa tỷ có can đảm nói mạnh miệng nhưng đúng không phải nói phét, đi ra ngoài du lịch còn mang theo vệ sĩ, xem ra hẳn là người có thân phận. Đương nhiên loại cảm giác này còn nói cho Tần Thư Nhã biết, nếu như mình cùng mụ ta giằng co nhất định sẽ chịu thiệt thòi. Cho nên đúng lúc này Tần Thư Nhã rất tự nhiên nhớ tới sau lưng mình còn có Vu Thiên, đây chính là siêu cấp cao thủ sống trong rừng rậm từ bé nha.
- Vu Thiên, lên cho em!
Tần Thư Nhã nói một câu như vậy liền vội vàng lui về sau một bước, nhượng xuất một không gian cho Vu Thiên.
Vu Thiên vốn còn muốn ở chỗ này xem náo nhiệt, trong nội tâm đang thầm nghĩ, người thế tục vì cái gì luôn như vậy, ngươi khi dễ ta, ta khi dễ ngươi, chả có gì thú vị, còn không bằng trong rừng rậm, chỉ có mình hành hạ động vật, mà không có động vật gì dám đối với mình phản kháng.
Có thể đây cũng chỉ là nghĩ thôi nhưng Vu Thiên đột nhiên nghe được Tần Thư Nhã hô một câu:
- Vu Thiên, lên cho em!
Mãnh liệt nghe xong lời này, cảm giác đầu tiên của Vu Thiên chính là câu này có chút giống trên TV chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng hay là chủ nhân đối với vật nuôi của mình nói. Ví dụ như:
- Hổ Tử, lên cho ta!

Trong lòng nghe xong câu này làm hắn rất khó chịu, chẳng qua nhìn thấy Tần Thư Nhã đã lưu lại cho mình một khoảng đất trống, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu. Tuy Tần Thư Nhã bảo mình thay cô ấy ra mặt, nhưng Tần Thư Nhã xác thực không có làm trái với ước định trước đó của hai người, bởi vì Tần Thư Nhã cũng không có nói ra Vu Thiên có công phu. Khả năng đây cũng là chỗ thông minh nhất của cô.
Nhìn nhìn tình thế trước mắt, biết rõ chính mình không đứng ra là không được rồi, cho nên Vu Thiên bước một bước lên phía trước Tần Thư Nhã, chặn ánh mắt của A Thành lại.
- Làm quen đi, tôi gọi là Vu Thiên!
Vừa nói chuyện Vu Thiên còn vươn tay hướng về cánh tay phải A Thành.
- Loảng xoảng loảng xoảng…!!!
Người ngồi trong xe trong nháy mắt ngã xuống một mảng lớn. Vốn là có trò hay để xem, mọi người thật không ngờ Tần Thư Nhã kêu lên một người con trai yếu kém như vậy, tự nhiên làm ra trạng thái nắm tay giảng hòa, xem ra muốn xem náo nhiệt là không thể rồi. Bất quá, mọi người cũng đều rất bội phục Vu Thiên, dưới tình huống như vậy, mà còn có thể bảo trì tâm tính như thế, còn có thể cùng đối thủ đàm tiếu, dựa vào điểm ấy cũng có thể thấy được Vu Thiên tuy còn trẻ tuổi nhưng lại có được một thân phong độ “Đại tướng”.
A Thành cũng thật không ngờ Vu Thiên lại đột nhiên ra chiêu thức ấy, gã nhìn Vu Thiên dáng người cũng rất cao lớn, tuy so với mình thấp hơn năm cen-ti-mét, nhưng gã có thể nhìn ra, thân thể Vu Thiên rất cân xứng, tăng thêm Vu Thiên có làn da màu đồng cổ, có lẽ Vu Thiên có chút thực lực đấy. Nhưng vì cái gì lại làm như thế này, hắn xác thực một điểm cùng mình động thủ cũng không có? Trong nội tâm không biết làm sao nên A Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua chủ nhân Hứa tỷ đứng sau lưng.
Hứa tỷ nhìn thấy A Thành vậy mà quay đầu lại nhìn mụ, liền rất tức giận nói:
- Nhìn cái gì, còn không mau thu thập hắn cho tôi, cho hắn biết sự lợi hại của anh đi. Hừ! Bình thường tiêu nhiều tiền như vậy để nuôi sống các anh đều là bỏ đi sao?
Nghe lời Hứa tỷ nói, trong nội tâm A Thành dù rất không thoải mái, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua Vu Thiên:
- Cậu cũng đã nhìn thấy rồi đó, hoặc là cậu tránh ra không quản vào chuyện này nữa, hoặc là cậu sẽ bị tôi ném bay ra ngoài của sổ, cậu lựa chọn đi.
Vốn cho là mình yếu thế, đối phương cũng sẽ nhượng bộ vài phần, nhưng thật không ngờ A Thành chỉ vẻn vẹn do dự một chút sau đó hoàn toàn thay đổi thái độ khác, điều này Vu Thiên thật không ngờ đến. Nhưng rất nhanh, Vu Thiên đã minh bạch, kỳ thật đây cũng không phải chủ ý của A Thành, mà thật sự là chủ ý của con mụ xấu xa đứng đằng sau kia, cái này cũng quá hùng hổ dọa người rồi a. A Thành cũng do đã nhận tiền từ người khác, hiện tại cũng chỉ biết thay bà chủ trút giận.
Nói xong lời này A Thành liền chờ đợi câu trả lời từ Vu Thiên, thế nhưng mà đợi cả buổi Vu Thiên một câu cũng không nói.
- Cậu có ý gì, mau cho tôi một câu trả lời thống khoái đi.
Thấy Vu Thiên không trả lời mình, A Thành bực tức hỏi lại một câu.
- Àh? Tôi không muốn lựa chọn, anh muốn thế nào cũng được.
Nói xong lời này, Vu Thiên còn nhìn thoáng qua phía sau lưng mình, hắn biết rõ hiện tại mình không thể né tránh, bằng không thì Tần Thư Nhã cùng Vương Đình phía sau mình nhất định sẽ phải chịu thiệt đấy.
- Cậu... Cậu thật sự rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả? Vậy thì tốt, đừng trách tôi không khách khí.
Nói xong lời này vai phải của A Thành hơi nghiêng về phía trước, một quả đấm thẳng đánh về vai trái Vu Thiên.
Quyền phong của A Thành thực sự rất mạnh, một quyền này đánh ra, mang theo tiếng xé gió vù vù. Hành khách trong xe nhìn thấy A Thành nổi giận, lại nhìn thấy nắm đấm của gã sắp đánh vào trên người Vu Thiên, có người nhát gan đã sớm nhắm chặt hai mắt lại.
Duy chỉ có Vu Thiên nhìn thấy một quyền này của A Thành đang đánh tới, trong lòng của hắn nói một câu “Quá Chậm". Đây là điều hết sức bình thường, đối với Vu Thiên từ nhỏ đã nhìn qua không ít động vật chạy nhanh như Lưu tinh, tốc độ một quyền này của A Thành hoàn toàn chính xác không nhanh, thậm chí còn xem như chậm. Nhớ ngày đó còn ở trong rừng rậm nguyên thủy, Vu Thiên đã từng đuổi theo một con Linh Hồ cấp bậc thượng đẳng, Linh Hồ kia chạy nhanh như Lưu tinh, nhanh chóng như cầu vồng, nhưng tốc độ như vậy còn không trốn qua ánh mắt của hắn, sau cùng còn trở thành con mồi trong tay Vu Thiên. Cho nên một quyền này của A Thành ở trong mắt Vu Thiên thực sự quá bình thường.
Lắc lắc đầu, biết rõ mình không thể rút lui cho nên Vu Thiên đành phải lựa chọn nghênh chiến. Cũng ngay tại thời điểm một quyền này sắp nện vào vai trái của mình, cánh tay trái Vu Thiên cũng đã động. Hắn đem cánh tay đưa về phía trước, một cỗ lực lượng khổng lồ Vu gia đấu khí phóng ra, thẳng hướng về quả đấm của A Thành.
- Phanh…!!!
Chỉ một tiếng này, hai người chiến đấu trước đó lập tức chấm dứt.
Sau khi mọi người nghe được thanh âm này nhìn lại không khỏi trợn mắt, lúc này Vu Thiên giống như núi Thái Sơn đứng lù lù bất động, mà cánh tay phải A Thành lại buông thỏng lui về sau một bước lớn. Toàn bộ cánh tay phải A Thành bởi vì dùng sức quá mãnh liệt, thoáng cái gãy đôi, đồng thời người gã cũng lui về phía sau hai bước lớn mới khó khăn đứng lại. Đương nhiên đây cũng phải nhờ Vu Thiên không dùng quá nhiều lực, bằng không cánh tay phải của A Thành sợ rằng đã bị phế đi rồi.
Chịu một quyền này Vu Thiên cũng phải kinh ngạc nhìn thoáng qua A Thành trước mắt, hắn thật không ngờ A Thành tuy tốc độ ra quyền không nhanh, nhưng lực lượng xác thực không nhỏ, nếu không phải Vu Thiên sớm chuẩn bị xong, đoán chừng một quyền này cũng làm cho hắn lui lại nửa bước. Không thể tưởng tượng được mình vừa mới xuống núi, đã gặp phải một cao thủ như vậy, Vu Thiên thật không biết mình là may mắn hay là bất hạnh nữa đây.
Hứa tỷ thấy được A Thành đánh ra một quyền ngay sau đó lui về sau một bước, rất không vui, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên xe khách nhoáng một cái, toàn bộ xe đều ngừng lại.
- Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Xe như thế nào đột nhiên ngừng lại.
Rất nhiều du khách vừa thấy xe đột nhiên dừng lại, đều không khỏi tức giận nói.
- Mọi người không phải sợ, có mấy đồng chí cảnh sát muốn kiểm tra một chút, mọi người không được làm loạn, cũng không phải sợ.
Nhìn toàn bộ hành khách trong xe đều nhao nhao cả lên, nhân viên phục vụ vội vàng đem tình huống nói ra, tránh cho mọi người rối loạn.
Quả nhiên, nhân viên phục vụ vừa mới nói xong những lời này, các du khách đã chứng kiến có vài tên cảnh sát đã đi tới chỗ cửa xe.
- Các đồng chí, đây là kiểm tra theo thông lệ, hi vọng mọi người phối hợp một chút.
Một gã cảnh sát dẫn đầu mỉm cười nhìn về phía mấy du khách đang hỗn loạn kia.
- Cha, cha à..!
Đột nhiên, một thanh âm chói tai vang vọng toàn bộ xe khách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.