Vu Thiên lộ ra chiêu thức này, càng làm cho Tần Thư Nhã yêu thích không thôi, trong lòng của cô đã quyết định nhất định phải đem Vu Thiên mang ra khỏi rừng rậm, nếu như mang được hắn vào trong xã hội hiện đại vậy thực quá thú vị rồi, cuộc sống của mình sau này cũng sẽ không nhàm chán như vậy nữa. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là vì Vu Thiên là ân nhân cứu mạng của cô cùng Vương Đình, cho nên Tần Thư Nhã muốn báo đáp hắn. Mà Vu Thiên cũng chỉ có đi ra khỏi cánh rừng này, thì Tần Thư Nhã mới có thể thực hiện nguyện vọng đền ơn. Cả một buổi chiều, Tần Thư Nhã đều nghĩ cách làm thế nào mới có thể mang Vu Thiên ra khỏi cánh rừng rậm. Đang trong lúc vắt óc suy nghĩ, Vu Thiên ngồi trong nội viện đả tọa luyện công đột nhiên nói với cô: - Tôi đã nghe được bạn của cô tỉnh lại, cô mau đi xem một chút đi. - Ah! Vậy sao? Em tại sao không có nghe thấy! Tần Thư Nhã đang đăm chiêu suy nghĩ làm thế nào mới có thể mang Vu Thiên ra ngoài, đột nhiên nghe được hắn nói như vậy, cô liền hỏi lại. - Cô không tin sao? Vậy không ngại đi xem là biết tôi nói thiệt hay nói giả! Nói xong lời này Vu Thiên không có để ý tới Tần Thư Nhã nữa, mà lại nhắm mắt tiếp tục đả tọa. Trong nội tâm cũng không có hoàn toàn tin tưởng, nhưng Tần Thư Nhã xác thực vẫn có một tia hiếu kì, cô liền đứng lên đi về phía căn phòng của Vương Đình. Chính mình cách phòng Vương Đình gần như vậy, mà còn không nghe được trong phòng có tiếng động gì, Vu Thiên làm sao lại khẳng định Vương Đình tỉnh lại rồi? Chậm rãi đẩy cửa phòng Vương Đình ra, Tần Thư Nhã cẩn thận nhìn thoáng qua Vương Đình đang nằm ở trên giường. Vương Đình vẫn nhắm mắt nằm yên tĩnh, không có dị trạng gì. Tần Thư Nhã liền quay đầu hướng Vu Thiên hô: - Anh gạt người ta, bạn của em rõ ràng còn đang ngủ đây này? - Thư Nhã…! Thư Nhã…! Đúng lúc Tần Thư Nhã vừa mới quay đầu lại phía Vu Thiên hô một câu như vậy, cô lại nghe được trong miệng Vương Đình phát ra âm thanh rất nhỏ. Thanh âm này nếu như không phải Tần Thư Nhã mở cửa chăm chú lắng nghe, sợ rằng khó mà nghe thấy được. Chứng kiến Vương Đình quả nhiên thật sự tỉnh lại, Tần Thư Nhã không khỏi đối với bổn sự của Vu Thiên lại có một bước nhận thức mới. Xem ra hắn thật có điểm bản lĩnh nha! Nghĩ như vậy Tần Thư Nhã đi tới bên người Vương Đình nhỏ giọng nói: - Vương Đình, bạn sao rồi? Cảm giác như thế nào! - Thư Nhã, tớ khát quá, cho tớ một cốc nước, tớ không còn chút sức lực nào, không mở nổi mắt! Vương Đình nằm ở trên giường cố sức nói. - Ah, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, đừng cố mở mắt nữa, tớ đi lấy cho cậu cốc nước uống. Nói xong Tần Thư Nhã liền quay đầu lại, phát hiện Vu Thiên đã bưng một chén nước ấm xuất hiện ở phía sau lưng mình. Vu Thiên giống như quỷ mị xuất hiện ở sau lưng Tần Thư Nhã, đích thật làm cho cô sợ hãi kêu lên một tiếng, nhưng cẩn thận nhớ lại bổn sự của hắn, Tần Thư Nhã lại không lạ nữa. Sau khi cho Vương Đình uống nước, Vương Đình lại tiếp tục ngủ. Tần Thư Nhã nói với Vu Thiên đứng bên cạnh: - Vu Thiên, bạn của em có chuyện gì vậy? Em đã tỉnh dậy được hai ngày rồi, sao cô ấy vẫn còn suy yếu như vậy? - Người với người thể chất không thể so với nhau, cho nên cô ấy so với cô tỉnh muộn vài ngày cũng là rất bình thường. Nhưng cô yên tâm, thân thể bạn của cô tôi đã kiểm tra qua rồi, không có gì đáng ngại hết. Vu Thiên chậm rãi quay đầu lại nói. - Anh đã kiểm tra rồi hả? Kiểm tra lúc nào vậy? Kiểm tra như thế nào? Nghe xong Vu Thiên nói hắn đã kiểm tra thân thể Vương Đình, Tần Thư Nhã lập tức khẩn trương hỏi. Vu Thiên này không phải là một tên sắc lang chứ, thừa dịp lúc Vương Đình hôn mê đối với cô ấy động thủ động cước. Nếu là như vậy, có phải hay không chính mình cũng bị Vu Thiên đồng dạng kiểm tra qua rồi? - Đương nhiên là kiểm tra đêm hôm cứu các cô rồi. Như thế nào? Có vấn đề gì sao? Vu Thiên cũng không biết hiện tại trong nội tâm Tần Thư Nhã đang suy nghĩ gì, hắn cũng không cho là mình nói hai chữ kiểm tra có tội tình gì, cho nên hắn một chút khẩn trương cũng không có. - Anh? Anh làm như thế nào kiểm tra? Tại đây lại không có dụng cụ gì! Vì sợ chính mình đoán sai, Tần Thư Nhã vẫn uyển chuyển hỏi. - Đương nhiên là bắt mạch rồi, như thế nào? Cô chưa nghe người ta nói biết võ thuật là biết một chút y thuật sao. Tuy rằng y thuật của tôi không có cao minh như Nhị thúc của tôi, nhưng những bệnh bình thường tôi vẫn có thể thấy được đấy. Vu Thiên lộ ra một bộ dạng ngạc nhiên hỏi lại. - Ah! Nguyên lai là bắt mạch. Nghe xong Vu Thiên nói là bắt mạch chẩn đoán bệnh, trong nội tâm Tần Thư Nhã đang khẩn trương lập tức buông lỏng xuống. Ít nhất điều này nói rõ chính mình cùng Vương Đình cũng không có bị Vu Thiên thừa cơ chiếm được tiện nghi. Nhưng không biết vì cái gì, vừa nghĩ tới Vu Thiên không có chiếm được tiện nghi của mình, trong nội tâm Tần Thư Nhã bay lên một loại cảm giác mất mác. Sáng ngày thứ hai, Vương Đình rốt cục đã có chút khí lực, có thể ngồi dậy ăn ít đồ. Đêm hôm đó rơi xuống sơn cốc, may mà có một thân cây nên đã cứu được cô một mạng, cho nên Tần Thư Nhã cùng Vương Đình mới không có chết, mà lúc đó lại bị mưa to xối vào người, muốn nói chỉ nghỉ ngơi ba bốn ngày mà khỏi được là chuyện không thể nào, may mà trong tay Vu Thiên có thảo dược có hiệu quả trị liệu thần kỳ nên cô mới mau tỉnh lại. Vương Đình cũng giống như Tần Thư Nhã, đầu tiên là cảm ơn Vu Thiên. Vu Thiên chứng kiến Vương Đình không có chuyện gì, liền nói mình muốn đi ra ngoài chuẩn bị cơm trưa, ngay sau đó bước ra khỏi phòng. Trong phòng lúc này cũng chỉ có Tần Thư Nhã cùng Vương Đình. - Vương Đình, bạn xem người này như thế nào? - Cậu nói là Vu Thiên sao? Vừa tiếp xúc cũng không hiểu rõ lắm, bất quá người này thật sự rất tuấn tú, duy nhất là làn da không phải rất trắng, bất quá như vậy càng có cá tính nha! Vương Đình lộ ra bộ dạng mê trai nói. - Ừh, tớ cũng cảm thấy như vậy. Bạn không biết kỳ thật Vu Thiên rất đáng thương, cha mẹ anh ấy bị mất từ rất sớm, hiện tại chỉ có một người lẻ loi trơ trọi sinh hoạt trong núi sâu, thật sự rất buồn nha. Tần Thư Nhã tiếp tục phát ra cảm xúc. - Ơ, Thư Nhã tiểu thư của ta, ngươi có phải hay không động ẩn xót xa chi tâm, muốn chiêu hắn vi tế đâu này? Vương Đình học theo cách nói của người thời xưa trong TV trêu đùa Tần Thư Nhã. - Hứ! Còn lâu đi, chẳng qua tớ cảm giác thân thế của anh ấy đáng thương, hơn nữa anh ấy lại là ân nhân cứu mạng của chúng ta, cho nên tớ mới muốn mang anh ấy đi ra ngoài thành phố. Tâm sự của Tần Thư Nhã thoáng cái bị Vương Đình nhìn thấu, khiến cho cô xấu hổ không thôi. - Cũng tốt, vậy cậu nói qua với anh ta đi! Thế nào, đã có Thư Nhã xinh đẹp như mỹ nhân của chúng ta muốn dẫn anh ta rời núi, anh ta còn không cao hứng đến mức phổng mũi sao? - Cái gì phổng mũi? Bạn không biết tớ đã nói với anh ấy rồi, ai ngờ anh ấy lại cự tuyệt. Nhắc tới việc Vu Thiên cự tuyệt đề nghị của mình, Tần Thư Nhã tức khí đánh ra một quyền. - Cự tuyệt? Vì cái gì! Nơi này có cái gì tốt đâu chứ, mọi thứ thoạt nhìn đều cổ xưa cùng lạc hậu! Vương Đình cũng không rõ vì sao Vu Thiên lại cự tuyệt ý tốt của Tần Thư Nhã. - Đúng thế, tớ cũng nghĩ mãi mà không rõ, cho nên tớ mới muốn biết nguyên nhân, chúng ta cùng nhau bàn kế để cho anh ấy trước đi theo chúng ta xuống núi, sau đó lại nghĩ biện pháp giữ anh ấy ở lại trong thành phố, bạn thấy thế nào? Tần Thư Nhã rốt cục nói ra tính toán của bản thân. - Là như thế hả! Vậy cậu có biện pháp gì tốt không? Vương Đình cũng là nháy mắt hỏi. - Đương nhiên là có rồi, chẳng qua phải cần có sự phối hợp của cậu. Nói xong những lời này, Tần Thư Nhã ghé sát vào lỗ tai Vương Đình nhỏ giọng nói ra mưu kế của mình. - Cái gì? Cậu vậy mà lại nghĩ ra chủ ý như vậy, không được, tớ không đồng ý. Vương Đình nghe xong Tần Thư Nhã nói ra mưu ma chước quỷ, lập tức mất hứng. - Vương Đình, Đình Đình! Đây đều là giả dối thôi mà, chỉ là tìm một cái lý do mà thôi, cậu không biết Vu Thiên người này đã không có cha mẹ, cho nên nhất định sẽ rất hiếu thảo, tớ nghĩ cũng chỉ có chủ ý này mới có thể bắt được anh ấy xuống núi. Cậu xem có được hay không! Vừa nói Tần Thư Nhã vừa đi tới bên cạnh Vương Đình lắc lắc cánh tay. Vương Đình mới đầu đánh chết cũng không đồng ý phương pháp của Tần Thư Nhã, thế nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui tựa hồ cũng không có biện pháp gì tốt hơn, huống hồ đây chỉ là một lý do mà thôi, đều là giả dối, hơn nữa Tần Thư Nhã một mực khuyên bảo, rốt cục Vương Đình cũng phải mềm lòng, không thể làm gì khác hơn là bằng lòng thỏa hiệp. Vu Thiên đi một chuyến vào sâu trong núi, đã bắt được rất nhiều gà rừng cùng một số con dã lộc. Lúc hắn đang chuẩn nhóm bếp nấu cơm trưa, Tần Thư Nhã đi về phía hắn nói. - Vu Thiên, cùng anh thương lượng một việc nhé! Vu Thiên đầu cũng không có quay lại trả lời: - Có việc gì cứ nói đi. Nếu có thể làm được tôi sẽ làm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]