Chương trước
Chương sau
- Không! Vu Thiên, anh không thể giết hắn, anh không sợ trả thù, thế nhưng bên cạnh anh còn có bằng hữu, ngay cả nhà máy rượu Đại Tần kia cũng sẽ là mục tiêu kế tiếp bị gây phiền phức.
Triệu Đan Đan dưới tình thế cấp bách, chỉ còn biết chuyển qua tập đoàn Đại Tần.
Đúng như lời Triệu Đan Đan, Vu Thiên rõ ràng không sợ bất kỳ kẻ nào trả thù hắn, thế nhưng hắn không thể lúc nào cũng đi theo bảo vệ an toàn cho những người bên cạnh hắn. Không sai, Vu Thiên có thể giết Vương Cương, nhưng ngay sau đó, người của Khoa Hành Động nhất định sẽ trả thù, những người có quan hệ thân thiết với hắn chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Chậm rãi, tâm tư Vu Thiên dần dần chuyển biến, tay hắn chậm rãi thả lỏng ra, Vương Cương cũng tranh thủ thời gian hít thở một hơi thật sâu để lấy lại hơi.
- Aizz!
Thở dài một hơi, Vu Thiên hơi dùng lực liền ném văng cả người Vương Cương ra.
Bay ra ngoài vài mét, Vương Cương nặng nề ngã lăn trên mặt đất. Lúc này hắn cảm giác mình vừa từ Quỷ môn quan quay trở lại.
Ném Vương Cương đi, Vu Thiên đưa ánh mắt trở lại nhìn Triệu Đan Đan,
- Tôi không thích ở đây.
Mặc dù trong lòng Vu Thiên lúc này ở đây vẫn còn chút hiếu kỳ, thậm chí lúc nãy hắn còn muốn an nhàn lượn quanh nhìn vài vòng, rồi rút ra một ít kinh nghiệm để sắp tới chuẩn bị cho võ trường của mình, thế nhưng khi hắn vừa nghĩ đến tên Vương Cương này, một tia hiếu kỳ về nơi này cũng biến mất không thấy đâu nữa.
- Vậy tôi về với anh.
Vừa nhìn Vu Thiên đi ra, Triệu Đan Đan vội vã bảo hắn.
Lương Mộc Lan lúc này cũng đã tỉnh táo lại, vừa lúc nãy thấy Vu Thiên muốn đưa Vương Cương vào chỗ chết, cô thật sự rất sợ, cô biết, dù cho Vu Thiên lợi hại, nhưng dám trước mặt bao nhiêu người giết chết Vương Cương, không chỉ nói những người ở Khoa Hành Động này, chính là mấy người của cục Quốc An chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua.
Nhưng dù sao thì, cuối cùng Vu Thiên cũng không hạ thủ, điều này khiến cho Lương Mộc Lan được thả lỏng. Mặc dù nói cô cũng không thích Vương Cương ngang ngược càn rỡ, nhưng dù sao cũng là đồng sự của mình. Nếu như Vương Cương chết trước mặt của mình, mình cũng không tránh khỏi liên lụy. Bây giờ thấy Vương Cương không có việc gì, Vu Thiên lại muốn đi, Lương Mộc Lan liền thở một hơi, tâm tình cũng dần thả lỏng, lúc này Vu Thiên bỏ đi rõ ràng đứng ở một góc độ nào đó mà nói thì đây có lẽ là một chuyện tốt.
Hôm nay gọi Vu Thiên đến, chính là để xem thực lực của hắn, mà bây giờ nhìn hơn một trăm tên hán tử ngã xuống, không còn gì để nghi ngờ thực lực của Vu Thiên nữa. Mà còn chuyện để Vu Thiên gia nhập vào cục Quốc An, mọi sự cũng đã rõ, cũng may Vu Thiên đã không đồng ý, chính mình bây giờ thực sự cũng không có biện pháp gì để quản Vu Thiên, chuyện đã như thế này thì cứ như vậy đi, chỉ có thể suy xét sau.
Triệu Đan Đan cùng Vu Thiên ra khỏi trụ sở dưới đất, lên đến mặt đất, Vu Thiên hít sâu một hơi.
- Vu Thiên này, tên Vương Cương kia thật là đáng ghét.
Thấy Vu Thiên tâm tình khó chịu, Triệu Đan Đan cố ý bắt chuyện cùng Vu Thiên.
- Ừ, người này rõ ràng rất phiền toái, nếu như lần sau còn để tôi gặp phải, tôi cũng không thể bảo đảm là có hay không ra tay giết hắn.
Vu Thiên lạnh lùng nói. Tuy Vu Thiên cũng không phải một người thích giết chóc, nhưng đối với những người không thích hắn, có can đảm đối đầu với hắn, Vu Thiên cũng sẽ không ngại động tay.
- Dù sao, anh cũng đã giáo huấn hắn rồi, anh đả thương nhiều thủ hạ của hắn như vậy, có thể nói đã cho hắn một bài học nhớ đời rồi mà.
Vừa nghe ý Vu Thiên còn muốn giết Vương Cương, Triệu Đan Đan không khỏi vội vã khuyên bảo. Là một người từ nhỏ đã sinh hoạt, lớn lên trong khu nhà của những cán bộ cao cấp, cô biết rất rõ rằng, nếu như một gã phó trưởng của cục Quốc An bị giết chết, thì chuyện đó có ý nghĩa là gì.
Nghe lời nói của Triệu Đan Đan, không biết vì sao Vu Thiên lại cười rộ lên.
- Đúng nha, ngày hôm nay đến đây cũng không có uổng công, những đội viên kia thân thủ rõ ràng không phải tầm thường, cùng bọn họ đánh nhau thật đã nghiền. Bất quá có một điều không thoải mái đó là không thể ra tay nặng được, bấy nhiêu cũng không đủ cho thực lực của tôi được phát huy hoàn toàn.
Một người đem một trăm hán tử được huấn luyện nghiêm chỉnh đánh gục, lại vẫn còn nói chưa đủ để phát huy hoàn toàn thực lực. Lời này nếu như là người khác nói, Triệu Đan Đan nhất định sẽ cười nhạt. Nhưng đây là từ miệng Vu Thiên nói ra, Triệu Đan Đan lại không thể không để ý.
Tựa hồ như cảm giác được những lời nói của mình đã làm cho Triệu Đan Đan chấn động, Vu Thiên liền hướng về phía cô cười cười.
- Được rồi, tôi nghĩ ngày hôm nay tôi đã vượt qua trắc thí rồi nhỉ, vậy đến khi mở yến hội tôi liệu có đủ tư cách đi dự không?
- Đương nhiên, đương nhiên là đã vượt qua, thực ra từ lúc anh vượt qua cửa ải thứ ba thì anh đã hoàn thành trắc thí rồi. Chuyện sau đó chẳng qua là do Vương Cương làm ra mà thôi.
Triệu Đan Đan cũng phi thường không thích tên Vương Cương này, nhưng đối phương dù sao cũng là nhân viên làm việc cho chính phủ, cô cũng không tiện nói thêm cái gì mà thôi.
Nghe chính miệng Triệu Đan Đan xác nhận mình thật sự đã có được tư cách để tham dự yến hội, Vu Thiên biết ngày đó mình có thể sẽ gặp được Trịnh Khả Tâm, mặt hắn không khỏi mỉm cười. Hắn biết rõ ràng chuyện Trịnh Khả Tâm đã đến kinh thành. Thậm chí hắn cũng đã định tự mình đi tìm Khả Tâm, nhưng mà tìm được Trịnh Khả Tâm, Vu Thiên sẽ nói gì đây? Hắn không biết, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, hắn nghĩ vẫn cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, chờ đến ngày nào đó hẳn sẽ gặp được Trịnh Khả Tâm, từ giờ tới lúc đó chắc sẽ cũng sẽ không lâu nữa.
Không còn tâm sự trong lòng, tâm tình Vu Thiên tựa hồ cũng tốt hơn lên rất nhiều.
- Được rồi, ở đây không còn chuyện gì phải làm nữa rồi, tôi quay về trường học đây.
Tất nhiên rảnh rỗi vô sự, không bằng quay về trường đọc thật nhiều sách, tìm hiểu nhiều hơn một số kiến thức, không nên để mình sau này nói chuyện với người khác lại không biết gì thì quá xấu hổ.
Triệu Đan Đan cũng biết rõ rằng Vu Thiên đối với mình không có cảm giác gì, mà bây giờ cũng không phải là cơ hội, Vương Cương vừa khiến cho Vu Thiên đầy một bụng ấm ức, nói không chừng tâm tình hiện tại của Vu Thiên không được tốt. Vì thế, cô cũng gật đầu rồi vẫy tay một cái, một chiếc xe quân đội đã sớm chờ liền chạy lại.
- Đưa Vu tiên sinh quay về trường.
Mấy ngày tiếp theo cũng không có chuyện gì xảy ra, tất cả đều sóng yên gió lặng. Qua mấy ngày như vậy thì yến hội sinh nhật của Alice cũng đã đến.
Thời gian trôi đi không thể giữ lại, đảo mắt một cái ngày hôm nay đã đến, buổi chiều Bạch Ngọc Đường liền tự mình đi đến trường đón Vu Thiên. Bởi vì có quan hệ vô cùng gần gũi với Trịnh Tử Hào, nên Bạch Ngọc Đường lúc này cũng được cục Quốc An mời đến dự yến hội.
Kỳ thực đừng nghĩ hắn là người của một trong bốn đại phú hào ở kinh thành, nhưng loại yến hội mang tính chính trị này, hắn chưa có đủ tư cách để tham gia. Chẳng qua có quan hệ cùng Trịnh Khả Tâm, hiện tại Bạch Ngọc Đường có quan hệ với Vu Thiên vô cùng hòa hợp, cho nên đi đón Vu Thiên là việc mà Bạch Ngọc Đường nên làm.
Hôm nay Vu Thiên cũng cố ý thay đổi một bộ trang phục hoàn toàn mới, màu đen, kiểu Tôn Trung Sơn, phối hợp với đôi giày da đen nhánh, bóng loáng, hơn nữa màu da của Vu Thiên lại là màu đồng cổ, mặt chữ quốc, mắt to, tạo nên một cảm giác không giận mà uy.
- Vu tiên sinh, tinh thần của cậu hôm nay trông có vẻ rất tốt.
Bạch Ngọc Đường đánh chút rắm thối hướng về Vu Thiên nói.
- Tôi cũng có cảm giác như vậy.
Tuy rằng y phục trên người của Vu Thiên cũng không phải hàng hiệu gì, nhưng hắn mặc lên người cảm giác rất thoải mái, cho nên tự nhiên tâm tình của hắn cũng tốt hơn.
- À, xe đã chờ ở cổng trường, chúng đã có thể đi được chưa?
Bạch Ngọc Đường ha ha cười cười, hỏi Vu Thiên.
- Tất nhiên là có thể đi được rồi, mời.
Ngày hôm nay, Vu Thiên vẫn tương đối khách khí, dù sao Bạch Ngọc Đường coi hắn là bằng hữu, tự nhiên Vu Thiên cũng sẽ coi đối phương là bằng hữu, hướng về Bạch Ngọc Đường làm ra tư thế mời. Chiếc xe Mercesdes – Benz xa hoa đưa Vu Thiên cùng Bạch Ngọc Đường đi về hướng khách sạn Hilton.
Mặc dù nói yến hội bảy giờ tối mới bắt đầu, bây giờ bất quá cũng mới là buổi chiều, lúc này đến còn có chút hơi sớm, nhưng bởi vì Vu Thiên có nhiệm vụ đặc thù, cho nên dù sao hắn cũng muốn đến sớm một bước, đi làm quen hoàn cảnh nơi đó một chút, đồng thời xem cục Quốc An có chuyện gì cần phối hợp với hắn không.
Ngày hôm nay khách sạn Hilton so với bình thường khác biệt rất nhiều. Bởi vì ở đây sắp cử hành yến hội sinh nhật của đại nhân vật, mà bây giờ lại là thời kỳ đặc biệt, cho nên ở đây đã sớm thấy rõ, ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác vây quanh nơi này.
Chiếc xe của Bạch Ngọc Đường vừa chạy đến cách khách sạn Hilton một dặm thì bị mấy tên mặc đồ tây màu đen chặn lại. Mặc dù Bạch Ngọc Đường đưa ra thẻ chứng minh, đồng thời cũng nói rõ lý do mình đến đây nhưng cũng không được lái xe đi vào. Bất đắc dĩ, Vu Thiên không thể làm gì khác hơn là cùng Bạch Ngọc Đường xuống xe đi bộ vào khách sạn.
Vừa đi, Vu Thiên vừa chú ý tình huống bốn phía, hắn có thể cảm giác rõ ràng tình huống bên ngoài khách sạn Hilton, nhưng mà trong bóng tối, hắn vẫn còn thấy có một vài người đang ẩn nấp. Thấy ở đây đề phòng nghiêm mật, không khí lại có chút khẩn trương như vậy, Vu Thiên không tự chủ gật đầu, nghĩ đến dựa vào sự canh phòng này, nếu có người định vào đây gây phiền toái thì căn bản là không có khả năng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.