Kẻ nói ra lời này chính là Thạch Điền Chương Lục – một trong những cao thủ tổng bộ Hắc Long hội phái tới trợ giúp Quản Nguyên Trực. Gã trước đây đã từng cùng Anh Ngũ Lang từ tổng bộ tới thành phố Trung Sơn, cũng đã từng nghe danh Vu Thiên. Nhưng thật đáng thương cho Anh Ngũ Lang vừa tới thành phố Trung Sơn đã bị Vu Thiên phế đi hai tay ở Thiên Đường Nhân Gian. Từ khi nghe thấy tin này, Thạch Điền Chương Lục vẫn muốn trực tiếp gặp Vu Thiên xem kẻ này lợi hại ra sao. Thế nhưng hiện tại khi thấy Vu Thiên, gã lại bắt đầu khinh địch. Trong mắt gã, tuổi Vu Thiên quá nhỏ, trên người càng không có sát khí, gã không thể tưởng tượng sao Vu Thiên có thể phế bỏ bạn mình. Cho nên khi gã thấy Vu Thiên dám nói diệt phân bộ Hắc Long hội ở Trung Sơn, lập tức nhảy ra khiêu khích Vu Thiên. - Đúng vậy, đối với mấy thằng bỏ đi như bọn mày, một mình tao là đủ rồi. Vu Thiên chỉ thoáng nhìn qua Thạch Điền Chương Lục một chút, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Quản Nguyên Trực. Trong mắt hắn, Quản Nguyên Trực mới là người cầm đầu, tất cả những người khác chỉ là nhân vật phụ mà thôi, hắn không muốn phí thời gian nói với mấy tên này. - Ha ha, mày cũng thật cuồng vọng. Mày đã dám nói như vậy, hãy để Thạch Điền Chương Lục tao lãnh giáo một chút, xem mày có mạnh vậy không. Nói xong câu này, Thạch Điền Chương Lục lao tới chỗ Vu Thiên. Tốc độ Thạch Điền Chương Lục quá nhanh, Quản Nguyên Trực căn bản không kịp gọi gã lại. Kì thực Quản Nguyên Trực cũng không định ngăn Thạch Điền Chương Lục lại, gã cũng muốn lấy Thạch Điền Chương Lục thử xem thân thủ Vu Thiên lợi hại tới mức nào, bởi vì theo như Quản Nguyên Trực thấy, tuổi Vu Thiên cũng quá trẻ, khiến gã không thể tin Vu Thiên có thể có bao nhiêu lợi hại. Thấy Thạch Điền Chương Lục lao về phía mình, Vu Thiên cũng không thèm tránh né, chỉ ha ha cười nhạt một tiếng, sau đó khinh thường nói. - Cút về cho tao! Thạch Điền Chương Lục tới nhanh bao nhiêu, thì phóng về nhanh bấy nhiêu. Thậm chí Thạch Điền Chương Lục còn chưa kịp ra đòn gì, đã bị Vu Thiên dùng chiêu Tồi Tâm Chưởng - Chấn Toái Nhân Tâm đánh vào người, sau đó liên tục lùi lại, mãi tới khi lùi tới bên cạnh Quản Nguyên Trực, gã mới ngã xuống đất, từ khóe miệng máu chảy ra không ngừng. - Thạch Điền Chương Lục, Thạch Điền Chương Lục, ngươi sao rồi? Thấy khóe miệng Thạch Điền Chương Lục chảy máu, cả người nằm im không nhúc nhích, Quản Nguyên Trực vội vàng ôm lấy gã, khẩn trương lên tiếng. - Mày không cần phải phí sức nữa, hắn đã chết rồi. Vu Thiên nhìn thi thể Thạch Điền Chương Lục một cái, sau đó nhàn nhạt nói với Quản Nguyên Trực. - Cái gì? Hắn chết rồi sao? Lần này, Quản Nguyên Trực không thể không kinh ngạc. Gã rất rõ ràng Thạch Điền Chương Lục là người tổng bộ phái tới, thân thủ đương nhiên không kém, không ngờ một cao thủ như vậy cũng không tiếp nổi một chiêu của Vu Thiên, thậm chí còn không chạm nổi vào người hắn, lại cứ thế mà chết, bảo sao Quản Nguyên Trực lại không kinh hãi, đồng thời cũng khiến gã phải đánh giá lại thực lực Vu Thiên một lần nữa. - Ngài phó hội trưởng, Thạch Điền Chương Lục quả thật đã chết. Nghe thấy lời của Vu Thiên, Điền Trung Nhất Lang kiểm tra mạch đập của Thạch Điền Chương Lục một chút, sau đó xác nhận quả thật gã đã chết. - Vu tiên sinh, ngài hạ thủ cũng không cần tàn nhẫn như vậy chứ? Lúc này nhìn Vu Thiên, Quản Nguyên Trực trong lòng đương nhiên lo lắng không thôi, chẳng qua bây giờ còn các anh em xung quanh, nếu không hỏi một chút, sẽ không dễ giải thích. - Mày cũng thấy hắn xuất thủ đánh tao trước, hơn nữa tới giờ mày vẫn chưa trả lời vấn đề của tao đâu? Vu Thiên khinh miệt nhìn Quản Nguyên Trực, tại hắn xem ra, chỉ cần Quản Nguyên Trực dám nói là đã phái người đi bắt Tần Thư Nhã, Vu Thiên sẽ ngay lập tức giết chết Quản Nguyên Trực và những kẻ kia không chút lưu tình. Trong mắt người khác, có lẽ người Quản Nguyên Trực mang tới rất cường đại, nhưng với Vu Thiên mà nói, chẳng qua chỉ là một đám kiến đỏ mà thôi, chỉ cần hắn nguyện ý, có thể dễ dàng cướp đi sinh mệnh của mấy kẻ này. Thấy Vu Thiên xuất thủ, Quản Nguyên Trực kinh hãi không thôi. Gã thực sự tin nếu gã dám thừa nhận chuyện gã phái người bắt Tần Thư Nhã, Vu Thiên sẽ thực sự tức giận mà giết sạch tất cả những người ở đây. Tuy lần này Quản Nguyên Trực cũng đã bảo tất cả thủ hạ phải mang theo súng, thế nhưng gã cũng không có bao nhiêu lòng tin có thể ngăn chặn Vu Thiên, thậm chí gã còn hoài nghi thủ hạ của mình có cơ hội lấy súng ra hay không. Nếu trong trường hợp không nắm chắc mà động thủ, gã thực sự không dám nghĩ tới hậu quả. - Ha ha ha, Vu tiên sinh, ngài yên tâm, tuy rằng tôi không biết tại sao trong tay ngài có lệnh bài long tự Hắc Long hội chúng tôi, nhưng tôi quả thật không phái người đi bắt bạn bè ngài, nên nhất định chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Quản Nguyên Trực biết hiện giờ chỉ có cách phủ nhận chắc chắn không phải gã làm, Vu Thiên mới tha chết cho gã. - Ồ, mày chắc chắn chứ? Vu Thiên thấy Quản Nguyên Trực nói vậy, không khỏi hỏi một câu. - Tôi chắc chắn. Quản Nguyên Trực không chút do dự nói ra đáp án. Ngay khi gã nói ra câu đó, gã biết mình đã không thể thu lại thi thể sáu tên sát thủ, thậm chí nặng nề hơn là, vì chuyện này, Quản Nguyên Trực chắc chắn sẽ bị đám người trong giới chê cười. Nhưng chỉ mấy chuyện này, trong mắt hắn cũng chẳng sao cả, cái này vẫn tốt hơn so với việc gã bị người giết. Một người, có lý tưởng, có hoài bão, muốn thực hiện được, điều kiện tiên quyết là phải còn sống. Nếu chết rồi, mấy chuyện này chỉ thành nói suông mà thôi. - Tốt! Nếu mày đã khẳng định như vậy, lần này tao tạm thời tin tưởng. Nhưng bất kể thế nào, trên người những người đó vẫn có lệnh bài long tự của bọn mày, cho nên việc tao giết tên chết tiệt này, cũng đừng gây phiền phức cho tao nữa. Vu Thiên nhìn lại Thạch Điền Chương Lục đã chết trên mặt đất, lại nhàn nhạt nói với Quản Nguyên Trực. Quản Nguyên Trực cũng biết, với người như Vu Thiên, nếu người nào bị hắn giết, thì đó chính là bị giết, chỉ có thể trách vận may của ngươi không tốt. Nếu ngươi còn muốn phân rõ phải trái với hắn, quả thực là muốn đi tìm chết, Quản Nguyên Trực cũng không muốn chết như vậy, cho nên hắn vội vàng nói: - Đương nhiên rồi, lệnh bài long tự tuy do có người khác lợi dụng, nhưng cũng có sai lầm của chúng tôi, hơn nữa Thạch Điền Chương Lục xuất thủ với Vu tiên sinh trước, cho nên hắn chết cũng chưa hết tội. - Rất tốt, nghe thấy mày nói vậy tao cũng rất hài lòng. Nhưng tao nhắc nhở trước, nếu còn có chuyện như vậy xảy ra lần nữa, tao sẽ không kiên nhẫn hỏi chúng mày như giờ đâu. Tao nghĩ mày hẳn hiểu ý tao chứ. Nghe Vu Thiên nói vậy, thần kinh đang căng thẳng của Quản Nguyên Trực cũng buông lỏng xuống, ít nhất gã biết hôm nay gã không phải lo giữ mạng nữa. - Xin Vu tiên sinh cứ yên tâm, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa, tôi cũng sẽ ra lệnh cho người phía dưới bảo quản lệnh bài long tự thật tốt. - Nhớ kĩ đó. Thấy Quản Nguyên Trực đã bảo đảm như vậy, Vu Thiên thỏa mãn gật đầu. Hắn nhẹ nhàng đi ngang qua bên người Quản Nguyên Trực, sau đó rất nhanh biến mất ngoài cửa hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ. - Ngài phó hội trưởng, hắn ta đã đi rồi. Mãi một lúc lâu sau khi Vu Thiên đi, Điền Trung Nhất Lang mới cẩn thận gọi Quản Nguyên Trực. - À. Quản Nguyên Trực tới lúc này mới thật sự buông lỏng, không ngờ đường đường là phó hội trưởng Hắc Long hội đã chảy mồ hôi lạnh tới mức có chút mệt mỏi, quay sang nói với Điền Trung Nhất Lang. - Lập tức đưa thi thể Thạch Điền Chương Lục về tổng bộ, nói cho bọn họ biết, Vu Thiên quá lợi hại, căn bản không phải người phân bộ chúng ta có thể đối phó, nếu quả thật muốn tiêu diệt hắn, hãy phái cao thủ thật sự tới đây. Thế nhưng nhất định phải nhớ kĩ, bất kể là phái ai tới, không thể có dấu vết của Hắc Long hội chúng ta. - Đã rõ, thưa ngài phó hội trưởng. Điền Trung Nhất Lang đã nhìn thấy hết mấy chuyện vừa xảy ra, nên cũng hiểu tại sao Quản Nguyên Trực lại nói như vậy. Đồng thời đối với việc tại sao Quản Nguyên Trực sống chết không nhận đã phái người đi bắt bạn bè Vu Thiên, Điền Trung Nhất Lang cũng rất thông cảm. o0o Lại nói về bên Tần Thư Nhã, sau khi Vu Thiên rời đi, Triệu Đan Đan lập tức để đám người Tiểu Hổ bảo vệ các cô ra khỏi nhà hàng. Đồng thời cô cũng không quên lấy đi video giám sát phòng ăn. Hiện giờ trong phòng ăn của các nhà hàng luôn có camera giám sát để đảm bảo an toàn. Mà Triệu Đan Đan sau khi thấy Vu Thiên rời đi, trước hết nghĩ tới trong camera có ghi lại hình ảnh Vu Thiên động thủ, vì vậy cô liền sai người đi lấy thứ đồ hữu dụng kia về. Sau khi lấy được đĩa CD, cảnh sát vừa vặn tiến vào trong phòng ăn. Triệu Đan Đan lập tức gọi điện cho Lương Mộc Lan, bảo cô ta tới đây giải quyết, đương nhiên cũng vì cô muốn cùng Lương Mộc Lan xem hình ảnh trong chiếc CD này, cho nên mới gọi chị Mộc Lan của mình tới đây giải quyết, dù sao ở đây cũng chết sáu người, lại xảy ra ở kinh thành, đương nhiên trở thành một vụ án lớn. Mà cùng lúc đó, Lương Mộc Lan đã lên ô tô chạy về phía đại học Trung Hoa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]