Vu Thiên lúc này đang đứng trước mặt Hạ Hạ, đối với lời mời đi ăn cơm cùng cô, Vu Thiên thực sự chỉ muốn một câu cự tuyệt cho xong.
Thế nhưng trông thấy ánh mắt chân thành của Hạ Hạ thì lời nói cự tuyệt lại bị nuốt trở lại trong bụng.
- Vu Thiên, không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, sao anh suy nghĩ đến nửa ngày vậy?
Chờ nửa ngày không thấy Vu Thiên trả lời, Hạ Hạ cũng có chút sốt ruột.
Cắn răng một cái, vừa định nói thẳng rằng mình không đi, Vu Thiên bỗng nhiên cảm giác được điện thoại trong túi áo rung lên. Cầm điện thoại vừa nhìn, là Tần Thư Nhã gọi tới, không khỏi lắc đầu, chỉ mong không phải là gọi mình đi ăn cơm, mình không phải vừa mới từ chối sao, có nên từ chối thêm lần thứ hai không nhỉ.
- Vu Thiên, anh đang ở đâu, mau tới quán cơm trước cổng lớn, có người muốn bắt em, nhanh!
Điện thoại vừa thông, trong loa truyền đến thanh âm lo lắng của Tần Thư Nhã.
Vừa nghe Tần Thư Nhã gặp phải phiền phức. Vu Thiên không do dự lập tức đáp một tiếng
- Được!
Sau đó chỉ thấy hắn hướng Hạ Hạ nói một câu xin lỗi
- Thật xấu hổ, tôi có việc gấp, chuyện ăn cơm để hôm khác nói sau.
Nói xong, Vu Thiên như một trận gió chạy đi.
Bởi vì sốt ruột, Vu Thiên không quan tâm dùng Thần Hành Quỷ Bộ do Đại bá dạy, thân mình tự nhiên như một trận gió lao đi. Đến khi Vu Thiên biến mất không còn bóng dáng, hai hán tử bên cạnh Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-vo-thanh/1653391/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.