Vu tiên sinh, không ngờ nhanh như vậy chúng ta đã lại gặp mặt. Ha ha, vừa nghe Bạch Lập Thanh thông báo đêm nay cậu không có chỗ ngủ, không biết có chuyện gì xảy ra, có thể để tôi giúp được không? Bạch Ngọc Đường đoán nhất định Vu Thiên đã gặp phải phiền toái gì đó, đối với việc Vu Thiên gặp phiền phức, hắn rất cao hứng. Đương nhiên không phải hắn có ý đó, hắn vui mừng là vì có thể có cơ hội giúp đỡ Vu Thiên, từ đó thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Vu Thiên vừa nghe Bạch Ngọc Đường nói như vậy, cũng gật đầu. Quả thật hôm nay hắn cần giúp đỡ, đối phó kẻ xấu, hắn có vô số thủ đoạn, nhưng nếu là cảnh sát, hắn sẽ phải cẩn thận hơn nhiều, mà người như Bạch Ngọc Đường, hẳn rất có kinh nghiệm đối phó với cảnh sát. Cho nên Vu Thiên đành kể lại chuyện mình bị cảnh sát tập kích cho Bạch Ngọc Đường nghe. Nghe Vu Thiên kể hắn nhẹ nhàng giải quyết bảy cảnh sát, sự ngưỡng mộ của Bạch Ngọc Đường với Vu Thiên càng như nước sông chảy miết không thôi. Phải biết rằng có thể làm cảnh sát ở thành phố Trung Sơn Đông Phương quốc này, không ai có thân thủ tầm thường. Muốn đánh thắng bọn họ đã không dễ dàng gì, càng huống chi lại là bảy người. Người khác nói đánh bảy cảnh sát, chắc chắn Bạch Ngọc Đường sẽ không tin, nhưng Vu Thiên nói ra mấy lời này, hắn lại không thể không tin. - Cảnh sát tới gây phiền phức cho cậu sao? Chuyện này không đúng rồi, không phải ban ngày tôi cũng tham gia đánh nhau sao? Sao bọn họ không tới tìm tôi chứ? Bạch Ngọc Đường tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vừa suy nghĩ kĩ lại, hắn cũng đoán ra cảnh sát hẳn vì e ngại thân phận của mình. Nghĩ thông suốt mấy điều này, Bạch Ngọc Đường liền nói với Vu Thiên. - Được rồi, Vu tiên sinh, cậu cứ yên tâm, bây giờ tôi sẽ gọi cho cục cảnh sát, hỏi bọn hắn đây là chuyện gì xảy ra. Đối với việc có thể giúp Vu Thiên giải quyết rắc rối, Bạch Ngọc Đường rất vui vẻ đi làm, có lẽ còn có thể nhờ đó mà khiến Vu Thiên thiếu mình một nhân tình. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường lập tức đi ra khỏi phòng, sau đó lấy điện thoại gọi cho một khoa trưởng hắn quen ở cục cảnh sát. Làm một người Bạch gia, sao có thể không có tay trong ở cục cảnh sát cơ chứ. Thế nhưng rất nhanh Bạch Ngọc Đường đã phải thất vọng, tên khoa trưởng kia nói hắn không biết gì, chỉ biết chuyện bắt người do vụ đánh nhau ở đại học Trung Hoa, là do Tôn Văn Bác phụ trách, nếu có chuyện gì có thể gọi cho phó cục trưởng Tôn hỏi. Vừa nghe tới Tôn Văn Bác, người khác không biết chuyện của anh ta, nhưng Bạch Ngọc Đường thân là một trong những người thừa kế tứ đại phú hào, sao có thể không biết. - À, thì ra là anh ta, tốt. Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại. Hắn biết bối cảnh Tôn Văn Bác mạnh cỡ nào, mạnh đến mức không phải loại người như hắn có thể khiêu khích. Cho nên hắn quyết định gọi điện cho Triệu Đan Đan, nếu đối phương đã có bối cảnh chính trị mạnh như vậy, thì để cho Triệu Đan Đan đi hỏi đi, dựa vào gia thế của Triệu Đan Đan, cho dù là Tôn Văn Bác cũng phải nể mặt cô ta ba phần. Cứ như vậy, Bạch Ngọc Đường lấy ra số điện thoại của Triệu Đan Đan vừa có được sáng nay. Triệu Đan Đan lúc này còn đang ở chỗ Lương Mộc Lan, chơi cả ngày, giờ cô cũng có chút mệt rồi, muốn ở chỗ Lương Mộc Lan nghỉ ngơi. Mà nhà Lương Mộc Lan cũng không thiếu phòng, nên Lương Mộc Lan cũng không từ chối. Đang nói chuyện phiếm với Lương Mộc Lan, chợt Triệu Đan Đan thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên. Cô không khỏi cầm lên xem, không ngờ hiện thị là tên Bạch Ngọc Đường. - Anh ta muộn như thế còn gọi điện thoại làm gì cơ chứ? Nghe thấy lời của Triệu Đan Đan, Lương Mộc Lan không kìm được nghiêng đầu ra nhìn. Thấy là Bạch Ngọc Đường, cô không nhịn được cười nói: - Được à nha, xem ra em Đan Đan của chị đã mê hoặc Bạch thiếu gia rồi, em xem giờ đã là mấy giờ rồi, không ngờ anh ta còn gọi điện cho em, ha ha. Trợn mắt nhìn Lương Mộc Lan một cái, Triệu Đan Đan rất không tình nguyện tiếp điện thoại. Kỳ thực trong lòng Triệu Đan Đan cũng không ghét Bạch Ngọc Đường, chỉ là từ trong tiềm thức, cô không thích thương nhân cho lắm, bởi thương nhân cũng giống con buôn vậy, lúc nào cũng nói tới lợi ích, việc này khiến Triệu Đan Đan cảm thấy chán ghét. - Này, Bạch thiếu gia, muộn như vậy anh còn gọi điện thoại cho tôi làm gì? Triệu Đan Đan tiếp điện thoại, giọng nói từ hầm hừ ngay lập tức biến thành ngọt ngào chết người. Với loại người như Triệu Đan Đan, chỉ khi quen thuộc rồi, cô mới thể hiện ra thái độ thực sự, còn với người chưa quen thuộc lắm, cô luôn thích giả bộ niềm nở chết người. @@~ - Ha ha, Triệu tiểu thư vẫn tốt chứ, thật sự xấu hổ, muộn như vậy còn gọi làm phiền cô, nhưng tôi thực sự muốn nói chuyện với cô, không biết cô đang ở đâu, có thể ra ngoài một chuyến không, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện một lát? Từ bên kia điện thoại truyền tới thanh âm đầy hấp dẫn của Bạch Ngọc Đường. - Bạch thiếu gia, tôi đang chuẩn bị đi ngủ rồi, giờ không tiện ra ngoài đâu, có việc gì tốt nhất anh nói thẳng ở đây luôn đi. Thấy Bạch Ngọc Đường không ngờ muốn hẹn mình ra ngoài, Triệu Đan Đan cảm thấy rất phiền chán hừ một tiếng. Từ lúc hai người gặp mặt tới giờ nhiều lắm chỉ mới một ngày mà thôi, mà Bạch Ngọc Đường đã trực tiếp hẹn gặp mình như thế, nếu cứ theo tiến triển tình hình thế này, không biết bên người Bạch Ngọc Đường có bao nhiêu phụ nữ rồi. Nghe thấy giọng Triệu Đan Đan bên kia có vẻ không hào hứng với việc mình hẹn cô ta ra ngoài, Bạch Ngọc Đường đành nói: - Vậy được rồi, nếu Triệu tiểu thư đã chuẩn bị đi ngủ, tôi nói ngắn gọn thôi, Vu Thiên hiện giờ đang ở chỗ tôi. - Cái gì? Vừa nghe Vu Thiên đang ở chỗ Bạch Ngọc Đường, Triệu Đan Đan cả kinh: - Bạch thiếu gia, anh thật lợi hại, anh làm thế nào lừa gạt Vu Thiên đến chỗ anh vậy? Lương Mộc Lan bên người thấy Triệu Đan Đan nhắc tới Vu Thiên, cô cũng vội vàng chạy tới bên cạnh Triệu Đan Đan nghe lỏm. - Ặc, Triệu đại tiểu thư của tôi, sao cô lại nghĩ tôi như thế chứ? Sao lại là tôi lừa gạt Vu tiên sinh cơ chứ? Tôi nói thật cho cô biết, Vu Thiên là trốn họa nên mới chạy tới chỗ tôi. Bạch Ngọc Đường vừa cười vừa kể lại chuyện Vu Thiên bị cảnh sát truy bắt cho Triệu Đan Đan nghe. - Cái gì? Mấy tên cảnh sát kia sao lại bắt Vu Thiên chứ. Nói thế nào Vu Thiên cũng chỉ đánh nhau trong trường học mà thôi, cùng lắm thì bảo vệ trường học tới khiển trách Vu Thiên, không cần tới mức cảnh sát chứ? Vừa nghe Bạch Ngọc Đường nói như vậy, Triệu Đan Đan tỏ vẻ không thể hiểu nổi. - Haiii, ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Do đó tôi đã thử hỏi bạn bè trong cục cảnh sát, nhưng vừa hỏi, suýt chút nữa đã dọa chết tôi rồi, không ngờ người ra mệnh lệnh bắt người lại là phó cục trưởng Tôn, tôi nghe tới đây, đã biết chuyện lần này phiền phức to rồi, nên mới gọi điện thoại cho cô, tôi nghĩ nhất định cô có biện pháp. Bạch Ngọc Đường cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ra ý đồ của hắn khi gọi điện thoại. - Phó cục Tôn? Anh nói đến Tôn Văn Bác đúng không? Vừa nghe Bạch Ngọc Đường nói tới đây, Triệu Đan Đan đã hiểu đối phương có ý gì. - Không sai, trừ anh ta, cục cảnh sát còn có mấy phó cục trưởng Tôn nữa cơ chứ? Bạch Ngọc Đường bên kia điện thoại ha ha cười nói. - Tôn Văn Bác? Sao anh ta lại cho người bắt Vu Thiên chứ, không phải vì cùng mục đích như tôi và anh chứ. Triệu Đan Đan lập tức nghĩ đến có phải hay không sau khi Tôn Văn Bác nghe chuyện Vu Thiên, cũng coi trọng hắn, muốn kéo hắn về đội ngũ, nên mới làm ra trò này. - Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, nên mới gọi điện thoại cho cô. Anh ta nhất định không coi trọng thân phận của tôi, thế nhưng Triệu tiểu thư thì khác, ha ha. Với thân phận của ông nội cô, chỉ cần… Bạch Ngọc Đường còn đang muốn nói gì đó, nhưng Triệu Đan Đan đã cắt lời hắn: - Được rồi, tôi biết anh muốn nói gì, giờ anh nghe cho kỹ, nhiệm vụ của anh là bảo vệ Vu Thiên thật tốt, còn chuyện Tôn Văn Bác, tôi sẽ liên hệ với anh ta. - Tốt, tốt, có lời này của Triệu tiểu thư, tôi yên tâm rồi. Tôi chờ điện thoại của cô đó. Nói xong mấy câu này, Bạch Ngọc Đường liền cúp điện thoại. Hắn biết Triệu Đan Đan không có hứng thú với mình, nếu như mình còn lằng nhằng nói gì nữa với cô ta, không chừng còn khiến cô nàng càng thêm chán ghét, như thế thì được không bù nổi mất. Triệu Đan Đan vừa cúp điện thoại, Lương Mộc Lan lập tức hỏi: - Xảy ra chuyện gì vậy? - Ai, không biết vì sao Tôn Văn Bác lại ra lệnh cho cảnh sát bắt Vu Thiên, cũng không biết anh ta định làm gì? Triệu Đan Đan vô tội nhìn về phía Lương Mộc Lan nói. - Tôn Văn Bác sao? Anh ta cũng tìm Vu Thiên, chẳng lẽ là muốn bắt vào trong tay? Chỉ là phương pháp của anh ta sao lại khác với chúng ta? Vừa nghe Triệu Đan Đan nói vậy, Lương Mộc Lan có chút suy nghĩ nói. Đối với Tôn Văn Bác từng là nam sinh cùng lớn lên trong học viện với mình, Lương Mộc Lan cũng không lạ gì, thậm chí Tôn Văn Bác còn từng theo đuổi cô không ít lần. - Hì hì, chị Mộc Lan, chị xem tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu Tôn Văn Bác thực sự có tâm tư này, kế hoạch kia của chúng ta sẽ rất khó thực hiện. Triệu Đan Đan cũng rõ ràng thế lực đằng sau Tôn Văn Bác, nếu như nhất định phải so sánh, thậm chí gia thế Triệu Đan Đan cũng không phải đối thủ của Tôn Văn Bác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]