- Được rồi, không cần khách khí. Hiện tại cơm nước đã xong, chúng ta cũng nên đi thôi, chuyện kế tiếp không phải chuyện của chúng ta nữa rồi.
Sau khi Vu Thiên chậm rãi nói câu đó, liền đứng lên chuẩn bị ra ngoài.
Triệu Đan Đan thấy Vu Thiên sắp rời đi, cô cũng lập tức chạy theo. Triệu Đan Đan rất rõ, nếu như Vu Thiên muốn đi, nhất định không ai có thể cản được hắn, nhưng mình thì sao? Mình đã kết thù với anh em Tống Quân và Tống Thiết, nếu không có Vu Thiên bảo vệ, hậu quả mình gặp phía trước là gì? Cô thật sự đoán không ra.
Vu Thiên cũng không để ý tới Triệu Đan Đan đứng bên cạnh. Hắn cứ như vậy đi ra ngoài. Đương nhiên, chờ khi hắn đi tới chỗ Bạch Ngọc Đường đang đối chiến với Tống Quân, Vu Thiên khẽ lắc đầu, sau đó tùy ý đá ra một cước, chuyện tiếp theo chính là Tống Quân bay như đạn ra xa.
- Tốt rồi, một cước này tôi giúp anh, cũng vì cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm, giờ chúng ta xem như huề nhau.
Cũng không thèm nhìn Bạch Ngọc Đường, Vu Thiên chậm rãi nói ra.
Vừa nghe Vu Thiên báo đáp bữa ăn của mình như vậy, Bạch Ngọc Đường không khỏi hối hận.
Vừa rồi Bạch Ngọc Đường quả thực đã chiếm thế thượng phong, thậm chí chỉ cần vài hiệp nữa là có thể đánh Tống Quân quỳ rạp trên mặt đất. Mà hôm nay sở dĩ biểu hiện của Bạch Ngọc Đường kém như vậy, cũng vì quần áo bây giờ của hắn thật sự không tiện đánh nhau. Kì thực hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-vo-thanh/1653383/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.