- Cô dám? Được, hôm nay tao cho bọn mày biết thế nào là đàn ông, xem tao có đúng là nói được làm được không.
Tống Quân nghe thấy Triệu Đan Đan nói vậy, lập tức nổi giận. Gào lên một tiếng, xông tới muốn giáo huấn Triệu Đan Đan một trận, bằng không người khác lại bảo mình chỉ được cái to mồm.
- Tống Quân, anh đừng có mà khinh người quá đáng!
Bạch Ngọc Đường thấy Tống Quân thật sự muốn tiến tới giáo huấn Triệu Đan Đan, không khỏi cũng điên tiết lên.
- Hôm nay tao cứ khinh người quá đáng đấy, thì làm sao?
Vừa nói, Tống Quân vừa vung quyền về phía mặt Bạch Ngọc Đường. Hắn cũng biết nếu muốn cho Triệu Đan Đan biết thế nào là đàn ông, Bạch Ngọc Đường sẽ ra mặt ngăn cản, nên hắn muốn giải quyết Bạch Ngọc Đường trước.
Bạch Ngọc Đường không ngờ Tống Quân nói động thủ là động thủ, thấy tay đối phương đã sắp đấm tới mặt mình, lập tức thay đổi cước bộ, nghiêng đầu tránh thoát.
- Tiểu tử, bây giờ dừng tay còn kịp, bằng không bản thiếu gia sẽ cho các ngươi ăn đủ.
Tục ngữ nói, đến tượng đất còn có ba phần hỏa khí, huống chi Bạch Ngọc Đường đường đường là một người đàn ông đội trời đạp đất, lẽ nào lại sợ mấy tên lít nhít bên Tống Quân.
- Mày nói như đánh rắm ấy!
Tống Quân không ngờ Bạch Ngọc Đường có thể dễ dàng tránh thoát một quyền của mình, nhất thời càng thêm điên lên, gào thét lao về phía Bạch Ngọc Đường.
Thấy đối phương quả thật muốn liều mạng cùng mình không chết không thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-vo-thanh/1653381/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.