Chương trước
Chương sau
Anh Ngũ Lang rất nhanh đánh cho đám đại hán Bạch Lập Thanh mang đến toàn bộ ngã xuống đất, sau đó lại lần nữa ngồi xuống ghế salon bắt đầu uống rượu. Đối với bọn họ, vừa rồi chẳng qua mới chỉ là hoạt động thân thể mà thôi, căn bản đám bọn chúng không một chút sợ hãi địa vị của Bạch gia.
Thấy mấy người Anh Ngũ Lang tựa hồ cũng không có ý ra tay tiếp, Bạch Lập Thanh cũng yên tâm không ít. Nhưng Bạch Lập Thanh lại rõ ràng lúc này mình không thể đi, nếu mình đi, ai biết bọn Anh Ngũ Lang sẽ làm ra điều gì, hiện giờ chẳng qua họ chỉ động thủ trong gian phòng, nếu để bọn Anh Ngũ Lang lao ra khỏi phòng làm phiền những khách nhân khác hay đập phá Thiên Đường Nhân Gian, sẽ gây cho Bạch gia tổn thất không nhỏ.
Cho nên Bạch Lập Thanh mới đứng ở cửa ra vào phòng Anh Ngũ Lang, trông chừng bọn họ.
Thấy Bạch Lập Thanh vẫn chưa đi, Anh Ngũ Lang rốt cục cũng nói ra:
- Mày? Không phải định gọi điện thoại gọi viện binh đến chứ?
Bạch Lập Thanh không ngờ Anh Ngũ Lang lại nhìn ra ý đồ của mình. Lúc này hắn cũng chẳng cần giấu diếm nữa.
- Không sai, tao vừa gọi điện thoại gọi người đó, thế nào? Mày sợ?
- Ha ha ha.
Anh Ngũ Lang không có vì lời nói của Bạch Lập Thanh mà tức giận chút nào, trái lại hắn như ông già phân phó lại.
- Vậy mày mau đi gọi cao thủ phía sau ra đây, nói thật, tao hôm nay đến đây chủ yếu muốn lĩnh giáo hắn, đều nói Đông Phương quốc bọn mày võ thuật bác đại tinh thâm, ngay hôm nay tao muốn lĩnh giáo qua, nhìn xem thử có đúng hay không hay những người kia toàn nói bậy, nhìn xem lòng tin về công phu luôn khiến bọn mày ngạo mạn như thế nào?
- Ah, tao nghĩ vị bằng hữu kia nhất định sẽ không để cho mày thất vọng,
Bạch Lập Thanh lúc này mới hiểu rõ mục đích đối phương. Có điều Bạch Lập Thanh lúc này lại càng bình tĩnh, như vậy cũng tốt, hắn cũng không muốn Bạch gia cùng Hắc Long hội kết oán, đó chính là thành công nhất của hắn ngày hôm nay. Làm một thương nhân, hắn coi trọng lợi ích nhiều hay ít, một tổ chức như Hắc Long hội, làm gì có thương nhân nào muốn đắc tội đâu. Nhưng dù sao, hiện tại biểu hiện của Bạch Lập Thanh lại quá nhu nhược, đám người Anh Ngũ Lang vừa đả thương phục vụ và thủ hạ của hắn, chuyện này muốn nói đến trách nhiệm phải tính trên người Hắc Long hội.
Cứ như vậy, Anh Ngũ Lang nghĩ cao thủ Đông Pương quốc sẽ có hình dáng ra sao, mà Bạch Lập Thanh nghĩ một hồi Vu Thiên đến hắn phải nói như thế nào để Vu Thiên thu thập đám người này. Hai người ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng, cũng không ai nói chuyện,
- Đến rồi, Vu tiên sinh đến rồi.
Sớm đã có tâm phúc của Bạch Lập Thanh một mực ở cửa Thiên Đường Nhân Gian đợi Vu Thiên, vừa thấy Vu Thiên xuống xe, gã vội vã chạy đến báo cáo cho Bạch Lập Thanh.
Vừa nghe Vu Thiên đến, không riêng gì Bạch Lập Thanh, cả Anh Ngũ Lang cũng ngẩng đầu lên, một đạo tinh quang trong mắt y hiện lên, hiển nhiên y cũng rất chờ mong Vu Thiên xuất hiện.
Thấy tình trạng cùng bầu không khí phía dưới, Vu Thiên liền đi tới cửa gian phòng của bọn quỷ tử Đông Dương.
- Thế nào? Bọn quỷ tử Đông Dương đến gây sự đang ở trong phòng này sao?
Tới trước cửa, Vu Thiên nhìn thấy Bạch Lập Thanh liền mở miệng nói.
- Mày chính là tên cao thủ kia sao? Tao cảnh cáo mày, không được gọi quỷ tử Đông Dương, nói cho mày biết, chúng tao là đại nhân Đông Dương, không phải cái gì quỷ.
Một gã tiểu đệ Anh Ngũ Lang thấy Vu Thiên sau khi xuất hiện lại nói mình là quỷ tử Đông Dương, khiến bọn chúng ấm ức không chịu được.
- Chỉ mày, có tư cách nói chuyện với tao sao?
Vu Thiên vừa nói lại bị người khác chen ngang khiến hắn rất khó chịu. Lại thấy đối phương là người Đông Dương, Vu Thiên cũng không muốn phí lời, vừa nói chuyện công phu, hắn trước hết đá ra một cước.
Một cước này của Vu Thiên nhanh như thiểm điện, rất nhiều người không thấy rõ Vu Thiên xuất thủ như thế nào thì chân của Vu Thiên đã thu về. Mà đúng lúc đó, tên quỷ tử Đông Dương kia đã bay lên. Vu Thiên dùng một chiêu Độc Bộ Xuyên Tâm Thối vừa lúc đá trúng ngực đối phương, sự cường đại từ bàn chân khiến tên kia trực tiếp bay ra xa.
Vẻn vẹn chỉ một chiêu, Vu Thiên dễ dàng đá bay một tên quỷ tử, thân thủ biến thái kiểu này khiến Anh Ngũ Lang không khỏi nhíu mày.
Anh Ngũ Lang rất rõ ràng, lần này từ tổng bộ cho hắn mang đi đều là cấp bậc Ninja, công phu bọn họ coi như không tệ, hơn nữa đã hoàn thành mấy nhiệm vụ mới có tư cách hộ tống hắn đến thành phố Trung Sơn, nhưng xác thực tên Ninja đến một cước của Vu Thiên cũng không đỡ được. Vì thế, Anh Ngũ Lang không thể không nhìn người Đông Phương quốc trẻ tuổi này bằng một cặp mắt khác.
- Mày là cao thủ, đánh lén người khác như vậy không phải mất phong phạm sao?
Anh Ngũ Lang nhìn Vu Thiên, chăm chú hỏi.
- Ai nói cao thủ không thể đánh lén.
Một cước đá bay một người cũng không thể để đám quỷ tử này yên tĩnh, thập phần căm tức. Không nói hai lời, đánh về phía Anh Ngũ Lang, Vu Thiên nhấc chân lên dùng một chiêu Thượng Dương Thối Chi Lực Phách Hoa Sơn.
Thấy bắt đùi Vu Thiên đang ở xa vọt đến, Anh Ngũ Lang cũng cả kinh. Đây cũng do Anh Ngũ Lang nói chuyện với Vu Thiên có thời gian chuẩn bị động thủ, bằng không với một cước này của Vu Thiên, có thể Anh Ngũ Lang cũng không đỡ được, cũng sẽ trúng chiêu.
Không kịp nói lời nào, Anh Ngũ Lang lập tức giơ song chưởng ra, tay chậm rãi đưa lên không trung, chuẩn bị tiếp Lực Phách Hoa Sơn của Vu Thiên.
Đối với loại người như Anh Ngũ Lang, Vu Thiên căn bản không cần biến chiêu, chỉ hung hăng một kích, liền có thể bắt bọn chúng, cho nên có thời gian biến chiêu nhưng Vu Thiên không chút nào thay đổi, mà cứ như vậy một cước Thượng Dương Thối hạ xuống.
“Thông” một thanh âm vang lên. Chân Vu Thiên nện vào hai tay Anh Ngũ Lang. Ngay lập tức, lại một tiếng bịch vang lên, hai chân Anh Ngũ Lang đều quỳ trên mặt đất, sau đó cả người hắn quỳ rạp trên mặt đất. Lúc này, Anh Ngũ Lang phát hiện hóa ra hay tay của hắn đã gãy từng khúc.
Có thể thấy sức mạnh một cước này của Vu Thiên như thế nào. Đương nhiên, Anh Ngũ Lang vạn lần hối hận. Công phu của hắn cũng không yếu, coi như chống lại Vu Thiên, liều mạng mà đánh, cũng có thể ngăn cản được mấy chiêu. Nhưng thật không nghĩ đến sở trường của hắn còn chưa xuất ra, đã bị một cước của Vu Thiên đạp gãy hai tay.
Chuyện đã đến nước này, Anh Ngũ Lang thực sự hối hận, dù thế nào, hắn cũng là phần tử tinh anh của Hắc Long hội, nhưng như vậy, lại bị Vu Thiên một cước đá gãy song thủ, vô sức hoàn thủ, đau đớn này thực sự oan uổng
Vu Thiên một cước đánh gục Anh Ngũ Lang, những kẻ khác cũng vô cùng giận dữ. Bọn chúng thật không ngờ Vu Thiên lại đánh lén tiếp, việc này khiến bọn họ vô cùng phận nỗ. Cả đám chửi ầm lên hướng Vu Thiên vọt tới, như muốn ăn tươi nuốt sống Vu Thiên.
Vu Thiên ngay cả Anh Ngũ Lang cũng một cước lộn nhào, hắn thế nào lại đem đám quỷ tử Đông Dương này để vào mắt. Nhìn đối phương toàn bộ hướng chính mình vọt tới, Vu Thiên quát lên một tiếng.
- Đến tốt lắm!
Tiếp đó, cả người hắn như báo săn nghênh đón.
- Thối Tảo Môn Đình.
Một cái hoành chân quét ra, ngay lập tức chuyển nó đến tên Ninja Đông Dương gần nhất.
- Hoành Chưởng Đoạn Đặng.
Lại một chiêu đánh bay tên Ninja Đông Dương bên hông.
- Trực Trùng Quyền, Hữu Bãi Quyền, Du Thân Bát Quái Chưởng, Liên Hoàn Mê Tung Cước.
Nhiều loại công phu nghìn năm Đông Phương quốc nhất nhất xuất ra. Những công phu này lần lượt xuất ra, đám người Đông Dương liền như pháo nổ ba ba liên tục té trên mặt đất.
Không đến một phút đồng đồ, mười người Đông Dương toàn bộ té trên mặt đất. Miệng sùi bọt mép, máu tươi chảy ròng ròng, tay chân đứt đoạn, kinh mạch đều bị tổn hại.
Tất cả người Đông Dương trong phòng toàn bộ té trên mặt đất, không có người nào không phải trọng thương nghiêm trọng, không có người nào còn sức đứng lên đánh tiếp.
Trong nháy mắt biến thành tràng cảnh này. Bạch Lập Thanh mắt trừng lớn, gã biết Vu Thiên rất lợi hại, cũng biết chỉ cần Vu Thiên đến, những người này nhất định sẽ bị ăn đánh. Nhưng gã chưa bao giờ nghĩ đến, Vu Thiên lại lợi hại như thế, những kẻ Ninja Hắc Long hội thoạt nhìn rất mạnh kia, lại không ai chịu nổi một kích của Vu Thiên. Nếu không phải lúc nãy gã đã so chiêu với những tên kia, phỏng chừng gã còn nghĩ rằng đám người Đông Dương này là một lũ không biết võ công như người bình thường.
- Ai! Tôi nói Bạch quản lí, đây là những cao thủ anh nói trong điện thoại sao?
Vu Thiên đã sớm thu tay về, giống như đứng nguyên tại chỗ không có động thủ qua, mở miệng hỏi Bạch Lập Thanh.
Bạch Lập Thanh trong lòng muốn nói:
- Có cao thủ biến thái như ngươi, ai còn dám tự xưng cao thủ nữa.
Thế nhưng miệng gã lại nói:
- Ai da, Vu tiên sinh, cậu thật quá lợi hại, cậu không biết những người này đã khiến không ít thuộc hạ của tôi chịu khổ, thế nhưng tôi thật không ngờ được bọn họ lại không chịu được một kích, chỉ có thể nói công phu của cậu quá cao, cũng có thể thấy công phu của Đông Phương quốc chúng ta bác đại tinh thâm như thế nào, không hổ là công phu đệ nhất thế giới.
Bạch Lập Thanh nói những điều này đều là quy kết, chẳng qua Vu Thiên rất thích nghe. Không phải vì Bạch Lập Thanh khen ngợi hắn mà là Bạch Lập Thanh khen ngợi công phu Đông Phương quốc, chỉ điểm này, Vu Thiên thực sự cao hứng.
- Được rồi, chuyện đã xử lý xong, tôi còn phải quay về trường học, tôi có quyển sách còn chưa xem hết.
Vu Thiên thấy trước mắt không còn uy hiếp, liền muốn quay về.
- Đương nhiên, đương nhiên. Vu tiên sinh xin cứ tự nhiên, nếu như có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi, tôi nhất định toàn lực mà làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.