Chương trước
Chương sau
- Ha ha, cô biết tôi mà, tôi không có hát được.
Vu Thiên mỉm cười, lắc đầu.
Tần Thu Nhã cũng biết Vu Thiên ở trong rừng sâu từ nhỏ, nếu nói công phu của hắn thì không còn gì phải nói, thế nhưng hát thì lại không phải là thế mạnh của hắn.
- Như thế, anh cứ ngồi đó chút nữa em hát cho anh nghe một bài nha?
- Ừm, tôi sẽ cố gắng lắng nghe.
Vu Thiên cũng không có suy nghĩ nhiều, gật đầu với Tần Thư Nhã. Đối với Vu Thiên mà nói, bất kể là ai hát, vì phép lịch sự hắn đều chú ý lắng nghe. Đương nhiên, nếu là trước đây, có lẽ Vu Thiên sẽ không làm như vậy, nhưng từ khi Vu Thiên xem một quyển sách tên là “ Xử thế triết học”, trong sách có chỉ dạy rất nhiều cách giao tiếp với người khác, cho nên lúc này Vu Thiên mới làm ra việc lễ phép như vậy. Bởi vì Vu Thiên biết tôn trọng người khác, thực ra là tôn trọng chính mình.
- Vậy nha, chút nữa người ta hát thì anh phải cố mà nghe đấy nha.
Tần Thư Nhã mắc cỡ, đỏ mặt nói với Vu Thiên.
- Ưm, tôi nhất định sẽ chăm chú lắng nghe mà.
Vu Thiên gật đầu.
Vương Đình sau khi hát xong liền bước xuống, Tần Thư Nhã liền bước lên sân khấu hình chữ T, rồi tay cầm lấy micro, sau đó hướng tới mấy người Vu Thiên nói:
- Tiếp theo, để tiếp tục chương trình tối nay, tôi sẽ hát một bài của ngôi sao ca nhạc Trịnh Khả Tâm, “ Vừa gặp đã thương”, hi vọng mọi người sẽ thích.
Ngay lúc đó, Uông Mai cũng rất phối hợp tìm bài “Vừa gặp đã thương”. Lập tức giai điệu thanh xuân tràn ngập sức sống, truyền vào tai mọi người.
- Trịnh Khả Tâm có phải là cái cô bé mình vừa gặp đã thương đó không nhỉ?
Khi nghe Tần Thư Nhã giới thiệu, cả người Vu Thiên giật bắn cả lên, mà hắn không có để ý thấy rằng, từ lúc lên sân khấu, Tần Thư Nhã vẫn luôn nhìn về chỗ hắn.
“Ngày hôm đó, chúng ta vô tình gặp nhau, em đã biết đây là trời xanh an bài.
Từ hôm đó về sau, em đã biết anh chính là một nửa của em.
Em cám ơn trời xanh, cảm tạ mối lương duyên này, anh đến khiến cho cuộc đời em, đẹp tựa tranh vẽ.
Em biết đây chính là vừa gặp đã thương, một cuộc tình mỹ lệ.
Ngàn lời không thế nói, chỉ là một ánh quang lướt qua bầu trời tình yêu..”
Trên sân khấu, Tần Thư Nhã đang nhập tâm mà hát, thì ở phía dưới hồn Vu Thiên không biết đã bay đến tận đâu rồi, giống như là hắn thấy Trịnh Khả Tâm vậy. Mà cách đó không xa, một đôi mắt hung ác đang nhìn hắn, đôi mắt này chính là của Hoàng Thế Nhân.
Hoàng Thế Nhân thật không ngờ bố cục mà chính mình ra tay bày bố, thành quả dĩ nhiên lại trở thành của Vu Thiên, kẻ mà lúc đầu hắn thấy đã không có chút hảo cảm. Thực ra thì, Hoàng Thế Nhân đã ích kỷ từ nhỏ, hắn ganh ghét người nào cao to hơn hắn, ghét người nào đẹp trai hơn hắn. Mà hết thứ này đến thứ khác Vu Thiên đều có. Cho nên lúc này Hoàng Thế Nhân quyết định chủ động ra tay, kiếm chuyện với Vu Thiên.
Thừa dịp hồn Vu Thiên bay lên trời, Hoàng Thế Nhân đi đến cạnh hắn.
- Vu Thiên, lần đầu gặp mặt, tôi mời cậu một chén.
Vừa nói, Hoàng Thế Nhân cũng không chờ Vu Thiên đáp ứng, nâng chén lên hướng chén rượu đỏ trong tay Vu Thiên chạm mạnh.
- Đang!!
Một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, do lực va chạm mạnh nên chén rượu trong tay Hoàng Thế Nhân liền vỡ, tất cả rượu bên trong liền bắn hết lên người của Vu Thiên.
- A!
Một tiếng này khiến cho tư tưởng Vu Thiên trở về, hắn liền thấy quần áo của mình đã dính đầy rượu đỏ rồi.
- Ai chà, thiệt là xin lỗi, xin lỗi nha!!!
Hoàng Thế Nhân thấy mưu kế đã được thực hiện, vội vã dùng giấy ăn bên bàn đưa cho Vu Thiên lau. Mà giấy ăn trắng gặp rượu đỏ, lập tức liền làm dính lên quần áo Vu Thiên một vết trắng trắng, trong rất là khó coi.
- Không sao, không sao, không cần phải lau đâu.
Vu Thiên cũng không ngờ, tâm tư của mình bay quá xa, ngay cả Hoàng Thế Nhân mời rượu mình cũng không có phát hiện, bằng không dựa vào công phu của Vu Thiên, gã sẽ không làm ra chuyện như vậy được
Đang hát trên sân khấu, Tần Thư Nhã cũng nhìn thấy hết. Cô nhìn ra được, Hoàng Thế Nhân đây là cố ý tìm Vu Thiên gây chuyện. Vốn cô nhìn thấy Vu Thiên ngồi nghe mình hát, rồi cả người đều sững sờ, cô cho rằng nhất định Vu Thiên bị mình làm cảm động. Nhưng thật không ngờ lúc này Hoàng Thế Nhân sẽ đến quấy rối, cho nên Tần Thư Nhã tức giận từ trên sân khấu đi xuống, không khách khí đẩy nhẹ Hoàng Thế Nhân một cái, sau đó nhẹ giọng hỏi:
- Vu Thiên, anh không có sao chứ. Không thì vào trong nhà vệ sinh lau chút đi.
- Được rồi, tôi vào nhà vệ sinh lau đi vậy, ha ha…
Vu Thiên nghe Tần Thư Nhã nói như vậy, cũng liền vội vàng đứng lên, sau đó cười áy náy, xoay người rời khỏi phòng.
- Anh thật là, sao lại không cẩn thận như thế chứ?
Thấy bạn trai của mình hắt rượu lên người bạn của Tần Thư Nhã, Lý Na cũng không nhịn được mà phải trách gã.
Hoàng Thế Nhân thấy ngay cả Lý Na cũng dám nói thế với mình, gã liền muốn nổi giận. Thế nhưng vừa nghĩ đến Tần Thư Nhã đang ở bên cạnh, lúc này gã phải cố giữ hình tượng của một người đàn ông phong độ rộng lượng. Cho nên gã nén giận, giả bộ làm như rất xấu hổ nói:
- Ài, tại cầm chén rượu có chút không chắc . Ha ha, thôi nào, mọi người tiếp tục hát đi…
Hoàng Thế Nhân đã nói như vậy, Tần Thư Nhã cũng không có gì nói thêm. Thế nhưng lúc này cô chẳng còn muốn hát nữa. Nhưng Uông Mai cùng Vương Đình thấy không còn ai hát nữa, hai người liền cướp micro, bắt đầu hát
Vu Thiên bước ra khỏi phòng, tháy trên người rượu đỏ cùng giấy vệ sinh tạo thành vết pha giữa màu đỏ với màu trắng, đành lắc đầu cười cười. Hắn cảm giác Hoàng Thế Nhân cố ý làm như vậy, chỉ là hắn nghĩ cũng không ra tại sao gã làm như vậy với mình. Ngay từ lúc đầu hình như bọn họ cũng không có làm gì nhau mà.
Hừ, không nghĩ nữa, việc gì đến rồi sẽ đến. Lắc đầu, cười khổ một tiếng, Vu Thiên bước nhanh đến chỗ tiếp tân, hắn không biết WC ở nơi nào, nên đành tìm người hỏi.
- Tiểu thư, xin hỏi nhà vệ sinh ở chỗ nào?
Sau khi đến đại sảnh, Vu Thiên đứng ở quầy tiếp tân, lễ phép hỏi nữ tiếp tân.
- Ừm, thưa ngài, đi về hành lang phía trước sau đó rẽ trái là tới ạ.
Nữ tiếp tân lễ phép trả lời.
- Ừm, cám ơn.
Có được đáp án, Vu Thiên liền đi theo hướng đã được chỉ. Mà lúc này một đoàn người chú ý đến động tác của Vu Thiên.
- Ồ, người này sao lại có thể quen như thế nhỉ, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Nhìn thấy Vu Thiên, Bạch Lập Thanh bỗng nhớ đến cái gì.
- Thanh ca, hình như đây chính là người đã giúp mình giải quyết cái tên Hồng Cường ở nhà hàng Đế Hào đó.
Một đàn em đứng bên cạnh Bạch Lập Thanh thấy Vu Thiên liền nhớ đến. Lúc này nghe Bạch Lập Thanh hỏi như vậy liền trả lời
- Ah, hèn gì, nhìn quen quá. Ha ha, ngày đó hắn ra tay đánh Hồng Cường sau đó liền rời đi, tôi cũng nghĩ sẽ không còn gặp được hắn nữa. Không ngờ lại gặp ở đây, được, cậu đi hỏi thăm một chút, nếu hắn đến chơi, hỏi hắn ở phòng nào, một lát nữa tôi đến cảm ơn hắn một chút.
- Dạ, anh cứ yên tâm.
Nhìn Vu Thiên bước vào buồng vệ sinh, Bạch Lập Thanh cười cười. Người có công phu tuyệt đỉnh như Vu Thiên, Bạch Lập Thanh rất tình nguyện đi kết bạn.
Sau khi Vu Thiên rời phòng, Tần Thư Nhã không để ý Hoàng Thế Nhân nữa, mà đi thẳng đến một cái ghế salong, ngồi gặm hạt dưa, chờ Vu Thiên về.
Hoàng Thế Nhân nhìn Tần Thư Nhã, trong lòng nổi giận đùng đùng
- Hừ! Bản thiếu gia đây vốn muốn vui vẻ cùng với cô, cô lại còn không biết xấu hổ lên mật, được lắm, đừng có trách anh đây ra tay độc ác nhé..
Nghĩ như vậy, Hoàng Thế Nhân lặng lẽ lấy trong túi ra một bọc nhỏ màu vàng.
Không nên xem thường bọc màu vàng nhỏ này, đây chính là “ Tây Ban Nha Thương Dăng Phấn” rất nổi tiếng.
Vật này nếu cho phụ nữ uống vào, sẽ làm cho ham muốn tình dục của các cô tăng vọt chưa từng thấy, sau đó sẽ tùy theo nam nhân bày bố mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.