- A! Tiếng kêu này phát ra từ tên Đông Dương kia, gã quá tự kiêu, cho rằng Vu Thiên rất dễ ăn hiếp. Nhưng gã làm sao biết được bản lĩnh của Vu Thiên. Nhìn nắm đấm của tên Đông Dương sẽ đánh đến cơ thể mình, Vu Thiên chẳng có chút gì lo lắng, hắn chỉ sử dụng một chiêu cầm nã thủ đơn giản nhất đã nắm lấy nắm đấm của tên đó. Tiếp đó dùng lực vặn nhẹ, nguyên cánh tay của tên kia quay 180 độ, trở thành chiếc bánh quai chèo. Ngay khi tên Đông Dương gào lên, Vu Thiên buông tay phải ra, khiến cho cánh tay của tên đó rơi vào trong ngực, tiếp đó hắn dùng tay phải bắt lấy cùi chỏ của gã. Một lần nữa Vu Thiên dùng lực gập lại. “Rắc!” Một tiếng vang lên, cánh tay của tên Đông Dương đã gãy hoàn toàn. Nhưng đâu chỉ có vậy, Vu Thiên vốn không có ý ngừng tay. Sau khi bẻ gãy cánh tay phải của tên Đông Dương, hắn giơ tay phải qua trước ngực tên đó rồi nắm lấy cánh tay trái của gã, lại một tiếng rắc vang lên, cánh tay trái của tên đó lại gãy thành hai đoạn. - Đừng, Vu Thiên! Tần Thư Nhã nhìn thấy Vu Thiên làm xong những việc này rồi còn định giơ chân đá vào háng tên Đông Phương, cô nhịn không được kêu lên. Tuy cô cũng rất hận người Đông Dương, đã thế mấy người này còn định phóng hoả công ty của mình, nhưng thấy Vu Thiên ra tay tàn nhẫn như vậy, Tần Nhã vẫn phải lên tiếng ngăn lại. Vu Thiên nghe được tiếng Tần Nhã kêu, cả người chấn động. Chân đang vươn ra, rốt cuộc buộc phải dừng lại. Chỉ thấy Vu Thiên nhẹ nhàng đẩy một cái, tên Đông Dương liền ngã thẳng cẳng xuống đất. Đáng thương cho đôi tay của gã đều bị Vu Thiên bẻ gãy hết, thậm chí lúc này có muốn đứng dậy cũng không dậy nổi. Vu Thiên chẳng buồn quan tâm tên Đông Dương này nữa, hắn đi thẳng đến trước mặt Điền Trung Nhất Lang. Lúc này Điền Trung Nhất Lang đang dùng hai tay ôm lấy cái chân lộ ra xương trắng nằm trên mặt đất rên hừ hừ. Nhưng khi hắn thấy Vu Thiên đang đi đến chỗ mình thì ngay cả hừ hừ hắn cũng chẳng dám rên nữa. Vừa rồi Vu Thiên đối xử với đàn em của mình như thế nào hắn đều nhìn rõ mười mươi, lúc này hắn rất sợ Vu Thiên sẽ tiếp tục ra tay với mình như vậy. Vu Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Điền Trung Nhất Lang, sau đó nhấc chân không hề do dự đạp thẳng xuống cái chân bị gãy của hắn. - A! Đau nhức thấm đến tận xương tuỷ, Điền Trung Nhất Lang mồ hôi ào ạt tuôn ra giống như không cần tiền chảy đầy đầu. - Hừ! Đã làm sai thì mày phải chịu trách nhiệm. Nói cho mày biết, ngày hôm nay tao chỉ làm cho mày tàn phế một chân, nhưng nếu mày dám gây chuyện với nhà máy rượu Đại Tần hoặc định giở trò gì nữa thì tao sẽ lấy cái mạng của mày luôn đấy. Nhìn Điền Trung Nhất Lang đau đớn đến mức ngất xỉu dưới chân mình, Vu Thiên lạnh lùng nói. Điền Trung Nhất Lang bây giờ mới biết mục đích của Vu Thiên là gì. Vốn hắn cho rằng Vu Thiên được Trịnh gia XG nhờ vả tới tìm mình gây chuyện, xem ra hoàn toàn không phải. - Lời tao nói mày nhớ rõ chưa? Thấy Điền Trung Nhất Lang đang suy nghĩ mà không trả lời mình, Vu Thiên tăng thêm chút lực giẫm lên chân của gã. - Tôi nhớ kĩ rồi, kĩ rồi. Điền Trung Nhất Lang lúc này chẳng còn sự kiêu ngạo của một cao thủ Ninja Hắc Long hội. Với hắn mà nói, chỉ cần Vu Thiên nhấc chân ra khỏi chân của gã, kể cả có bắt gã gọi Vu Thiên là cha cũng được. -Ừm, tốt! Vậy mày nhớ cho kỹ, tiện thể nếu mày có cấp trên thì làm ơn nhắn lại dùm gã một tiếng, nếu như tao phát hiện có người gây chuyện bất lợi cho nhà máy rượu Đại Tần thì tao sẽ tính sổ trên đầu Hắc Long hội chúng mày! Tao nói cho chúng mày biết, có lẽ trong mắt người khác Hắc Long hội chúng mày rất mạnh, nhưng trong mắt Vu Thiên tao thì chẳng là cái thá gì cả. Cho nên chúng mày hãy nghĩ cho kỹ, muốn sống yên ổn ở đây thì đừng có chọc giận tao, nếu không thì…. Nói đến đây, Vu Thiên liếc mắt nhìn bức tường rất dày đằng sau sàn nhảy, chỉ với hai bước hắn đã đi đến trước bức tường, sau đó vận khí tung ra một chưởng, tức khắc trên bức tường dày kia hiện ra một lổ hổng thật lớn, Vu Thiên cũng chậm rãi rút tay từ trong vách tường. Chiêu Vu Thiên sử dụng chính là một tuyệt học khác của hắn, “Tồi Tâm Chưởng Chi Chấn Toái Nhân Tâm” Tuy chỉ có một chưởng nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh rất lớn, chỉ cần đánh một chưởng mà lại có hiệu quả lớn đến như vậy. - Hừ! Trừ phi chúng mày thấy thân thể chúng mày cứng hơn bức tường này, không thì tốt hơn nên biết điều một chút. Nói xong lời này Vu Thiên liếc mắt nhìn Đại Cá Tử, hỏi: - Như thế nào rồi? Khoẻ lại chưa? - Đỡ, đỡ hơn nhiều rồi, sư phụ! Đại Cá Tử cũng không phải do tài nghệ không bằng người, tất cả đều do gã sơ xuất, cho nên lúc này gã vô cùng xấu hổ. - Ừ! Lần sau đừng sơ xuất nữa, không phải lúc nào cũng có người cứu anh đâu. Nói xong, Vu Thiên liếc mắt nhìn Tần Nhã nói: - Được rồi, chúng ta trở về đi! Dứt lời, ba người Vu Thiên đi ra khỏi sàn nhảy. Quản lý đại sảnh hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ mang theo đám bảo vệ Đông Dương đứng chờ đám người Điền Trung Nhất Lang mang tin chiến thắng trở về, có điều không thấy đám Điền Trung Nhất Lang đâu, trái lại nhìn thấy ba người gây chuyện đi ra. Kẻ ngu nhìn thấy tình huống như thế này cũng biết đã có chuyện gì phát sinh, nhất định là Điền Trung Nhất Lang đánh không lại người ta, ngược lại bị người ta đập rồi chứ sao. Vì thế quản lý đại sảnh cùng với đàn em của gã, một đám nhìn ba người Vu Thiên với ánh mắt sợ hãi. Mỗi đứa đều tranh thủ thời gian trốn tránh. Vu Thiên cũng biết bọn này chỉ là đám chân tay, có đánh bọn chúng cũng chẳng mang lại lợi ích gì, cho nên hắn chỉ hừ nhẹ một tiếng, ngăn lại Đại Cá Tử đang muốn ra tay đánh người: - Được rồi, chúng ta đi thôi! Trước đó bị người đánh lén, trong lòng Đại Cá Tử vốn đang tức giận, bây giờ nhìn thấy bọn Đông Dương này, gã không nhịn được muốn ra tay đập bọn chúng, nhưng Vu Thiên vừa lên tiếng thì gã lại không dám nữa. Gã biết nếu mình dám cãi lời Vu Thiên thì coi như tình cảm thầy trò đến đây là chấm hết. Sau khi ra khỏi hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ, Vu Thiên hít sâu vào một hơi. Từ rừng rậm đến thành phố, Vu Thiên ít nhiều có cảm giác chán ghét nơi này. So với bên kia thì nơi đây không khí ô nhiễm vô cùng, nhất là trong cái đại sảnh vừa mới đánh nhau kia, không khí không bằng không khí ngoài này mới mẻ dễ thở, cho nên Vu Thiên tranh thủ ngửa mặt lên trời hít lấy hít để. Ngẩng đầu thế này Vu Thiên mới thấy tấm biển Nhật Bất Lạc Dạ cực lớn treo trên đỉnh đầu. - Hừ! Hừ nhẹ một tiếng, Vu Thiên bỗng nhảy lên, sử dụng một chiêu Hạn Địa Bạt Thông, cả người thoáng cái nhảy cao đến bảy tám mét, sau đó hai tay dang như cánh đại bàng, một tay chụp lấy tấm biển Nhật Bất Lạc Dạ rồi ném xuống đất. Ngay tại lúc Vu Thiên ném tấm biển kia xuống, hắn bỗng vươn chân đá ra một cái, tấm biển kia lập tức gãy làm đôi giữa không trung. Động tác này của Vu Thiên làm rất tự nhiên khiến cho Tần Thư Nhã liên tưởng đến cảnh tượng trong phim “Tinh Võ Anh Hùng”, lúc đó Trần Chân cũng một cước đá tấm biển Đông Á Bệnh Phu gãy làm đôi, tư thế vô cùng cool, Vu Thiên rốt cuộc cũng đã ghi nhớ, cho nên lúc này vô tình biểu diễn lại động tác của nhân vật Trần Chân lúc ấy. Đối với Vu Thiên mà nói, tuy rằng chỉ là một bộ phim nhưng đó lại là phim võ thuật, cho nên Vu Thiên rất thích xem, thậm chí có đôi lúc hắn còn tìm được nhiều điều từ trong phim. Sau khi đá tấm biển gãy làm đôi, Vu Thiên lại từ trên không trung hạ xuống, sau đó cười lớn với Tần Thư Nhã cùng Đại Cá Tử đang đứng bên cạnh: - Được rồi, chúng ta về đi! Động tác dũng cảm của Vu Thiên làm những người đi đường chú ý, hô lên kinh ngạc. Bọn họ bị tư thế oai hùng của Vu Thiên thu hút, có người lại chấn động vì Vu Thiên dám can đảm đá gẫy tấm biển hộp đêm do người Đông Dương mở ra. Dù như thế nào đi nữa, Vu Thiên chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm trong câu chuyện của người dân ở thành phố Trung Sơn này, nhưng cùng lúc cũng sẽ trở thành mục tiêu cho những kẻ có mục đích khác. Vu Thiên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn làm những gì bản thân cảm thấy thoải mái. Cùng với Đại Cá Tử và Tần Thư Nhã đi dạo trên đường lớn ở thành phố Trung Sơn, Vu Thiên nhìn xung quanh đèn đuốc sáng trưng cùng với các loại sinh hoạt phong phú đủ màu sắc về đêm của thành phố này, hắn mới có cảm giác như mình đang tồn tại. Như trước đây, tối ngày hắn phải đối mặt với cỏ cây cùng động vật, cuộc sống thật sự rất vô nghĩa. Mà vì thân thể của hắn khác người bình thường, cho nên trong bán kính hai mươi kilômét xung quanh dần dần cũng chẳng còn một con động vật dữ dằn nào khác. Có đôi khi ngứa tay, muốn bắt nạt một dã thú cũng không có. Mà trong thành phố này, bọn người không có mắt nhìn người rất nhiều nên Vu Thiên lúc nào cũng có thể tuỳ ý ngược đãi bọn chúng. Đương nhiên Tần Thư Nhã cùng Đại Cá Tử đi bên cạnh không biết nỗi lòng của hắn. Nếu bọn họ mà biết Vu Thiên nghĩ như vậy, dám chắc Đại Cá Tử sẽ cười lên sung sướng, bởi vì gã có cùng một đam mê như Vu Thiên, nhưng Tần Thư Nhã lại khác. Cô nhất định sẽ khuyên bảo Vu Thiên nên dùng lòng nhân ái đi giúp đỡ người trong thành phố này, thậm chí là cả thế giới. - Vu Thiên, anh nói chúng ta đập nát biển hộp đêm của Hắc Long hội, bọn họ có báo thù hay không? Nếu như vậy, nhà máy rượu Đại Tần cùng với các tài sản khác của cha em chẳng phải sẽ rơi vào nguy hiểm sao? Mặc dù ngày hôm nay dạy cho bọn người Đông Dương một bài học như vậy rất thoải mái, nhưng Tần Thư Nhã vẫn có một chút lo sợ trong lòng. - Không có việc gì đâu, cô từng nghe câu này chưa? Người chân trần không sợ người đi giày. Ha ha, nhà máy rượu Đại Tần đáng giá bao nhiêu, dám chắc người Hắc Long hội không để nó vào mắt. Mà tài sản của Hắc Long hội ở thành phố Trung Sơn này có rất nhiều, nếu so sánh bên nặng bên nhẹ thì tự nhiên bọn họ sẽ không dám trêu chọc chúng ta làm gì. Vu Thiên biết Tần Thư Nhã nhất định sẽ có điều lo lắng, cho nên hắn kiên nhẫn khuyên nhủ cô. Đồng thời Vu Thiên cũng nghĩ qua, nếu như Hắc Long hội thật sự cố chấp, còn muốn đến gây phiền phức cho nhà máy rượu Đại Tần. Vậy thì xin lỗi, lần sau Vu Thiên đến nơi này sẽ không nhân từ với bọn chúng như vậy nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]