Phong Cẩu, ngươi chẳng qua chỉ thua một chiêu mà thôi, tại sao lại chịu thua, mau, giết chết hắn, nếu không ta sẽ nói với ông nội xử phạt ngươi!
Hồng Cường đang ở đằng sau Phong Cẩu nghe thấy Phong Cẩu nói mấy lời này, y liền có cảm giác không ổn, y biết đây là dấu hiệu Phong Cẩu muốn nhận thua, nên y vội vàng kêu lên, hi vọng Phong Cẩu có thể tiếp tục đấu với tên thanh niên non choẹt trước mắt. Hồng Cường không tin, một trong thập đại kim bài Hồng bang lại không đánh lại một thằng nhóc hình như còn chưa mười tám tuổi.
Thậm chí bây giờ Hồng Cường còn muốn ngay lập tức giết người.
- Không! Tôi đánh không lại hắn, đây là sự thật, tôi chịu thua. Chỉ là không biết cậu có dám để tên lại không, để sau này tôi còn có cơ hội lĩnh giáo?
Không để ý Hồng Cường đang ở phía sau hô to gọi nhỏ, Phong Cẩu trực tiếp nhận thua. Gã không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng gã biết đối mặt với Vu Thiên, gã chịu thua cũng không có gì là mất mặt.
- Ngươi…?
Thấy Phong Cẩu cuối cùng vẫn chủ động nhận thua, Hồng Cường cũng không biết nên làm gì cho phải. Chẳng lẽ lại bắt y chạy ra tự mình đánh nhau với Vu Thiên sao? Nói đùa gì vậy, ngay cả Phong Cẩu cũng không phải là đối thủ, y còn chạy ra đấy, không phải là muốn tự sát sao? Vì thế, Hồng Cường lúc này cũng không biết phải nói gì nữa.
Nhưng cũng may Vu Thiên còn biết cái gọi là nể mặt cho ngày sau gặp mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-vo-thanh/1653318/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.