Chương trước
Chương sau
Vu Thiên mệt mỏi duỗi cái lưng, nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ, biết là đã đến thời điểm mình đi luyện công.
Hắn liền nhảy từ trên giường xuống. Lại nói, hắn rất buồn bực, đêm qua đang ngủ ngon, bỗng nhiên một tia sát khí khiến hắn bừng tỉnh, sau đó Vu Thiên mở cửa xem có chuyện gì không thì đụng ngay phải tên sát thủ đen đủi kia, liền đá một cước từ cửa bay ra ngoài, vì vậy mới có một màn kia.
Dựa vào kinh nghiệm sống trong rừng sâu từ nhỏ cùng với cả bầy mãnh thú, Vu Thiên có thể cảm nhận được rất rõ cảm giác nguy hiểm. Tối hôm qua thời điểm tên sát thủ xuất hiện đã khiến cho Vu Thiên cảm nhận được cảm giác nguy hiểm, vì vậy mới tỉnh dậy và đá chết tên sát thủ kia. Sau đó hắn lại tiếp tục đi ngủ liền một mạch cho đến sáng.
Đẩy cửa phòng ra, Vu Thiên thấy hành lang vô cùng sạch sẽ, hắn hiểu tên sát thủ tối qua đã được người khác thu dọn, Vu Thiên liền hướng đến sân lớn của nhà máy rượu Đại Tần.
Đối với việc giết người, Vu Thiên không phải rất có hứng thú, thế nhưng đối phương đã có ý định muốn giết mình thì hắn tuyệt đối sẽ không nương tay. Giống như ở trong rừng, nếu đối mặt với mãnh thú, mình không giết nó thì mình sẽ trở thành đồ ăn của nó, vì vậy chỉ có thể giết nó mình mới có thể sống.
Đi tới sân lớn, Vu Thiên lại đánh một bộ Bôn Lôi Quyền, vừa định đánh tiếp một bộ Thiên Cân Thần Cước thì hắn cảm nhận được có người đang nhằm hướng này đi tới nên lập tức dừng lại. Vu Thiên biết rõ môn võ mình tập chính là tuyệt học đã thất truyền từ lâu, nếu như mà bị người xấu học được thì chuyện sẽ trở nên rất khó lường, cho nên dưới tình huống bình thường chỉ cần có người là hắn sẽ không biểu lộ ra môn võ mà mình đang luyện. Chính vì vậy mà khi theo Tần Thư Nhã về thành phố Trung Sơn gặp phải kẻ địch hắn đều một chiêu hạ địch, bởi vì hắn không muốn có người nhận ra được lai lịch chiêu thức của hắn.
Theo tiếng bước chân từ xa lại gần, Vu Thiên biết đây là Tôn bá. Có lẽ bởi vì Tôn bá cũng là người luyện võ cho nên tiếng bước chân so với người thường cũng không giống nhau.
- Vu tiên sinh, lão gia mời ngài qua chỗ ông ấy một chuyến, muốn cho ngài xem bản thiết kế của phòng luyện công xem ngài có hài lòng hay không.
Tôn bá mỉm cười nói.
Tôn bá đối với Vu Thiên ấn tượng coi như không tệ, theo phương diện người học võ mà nói, Tôn bá biết Vu Thiên có công phu rất cao cường, nhưng cao tới mức nào thì y không biết, bởi vì y chưa từng thấy Vu Thiên ra chiêu thứ hai, cho nên lộ tuyến xuất quyền của Vu Thiên y không nắm rõ được. Nhưng có một điểm Tôn bá dám khẳng định, tâm tư của Vu Thiên không xấu. Bằng không chỉ dựa vào một thân công phu như vậy Vu Thiên đã sớm xưng vương xưng bá rồi.
- Tôi biết rồi!
Vu Thiên cũng hướng Tôn bá gật đầu một cái. Vu Thiên cũng không phải là không muốn cùng người khác nói chuyện, mà xuất phát từ tính cẩn thận, vừa đến thành phố Trung Sơn tất cả mọi thứ đều chưa quen thuộc, cho nên Vu Thiên không muốn nói nhiều. Người xưa có câu:
- Nói nhiều tất nói hớ mà!
Cho nên Vu Thiên sẽ rất ít khi nói chuyện, sẽ không nhiều lời.
Tôn bá cũng biết Vu Thiên không muốn nói chuyện, cho nên sau khi nhận được câu trả lời liền lập tức xoay người rời đi. Ông ta biết Vu Thiên không thích trong khi luyện võ mà bị người khác quấy rầy, cho nên cũng không có cùng Vu Thiên nói nhiều làm gì.
Tôn bá đi rồi, Vu Thiên đem tất cả quyền pháp luyện lại một lần, sau đó lập tức hướng văn phòng của Tần Vĩnh Phú đi tới.
Lại nói, Tần Vĩnh Phú có được ngày hôm nay tất cả đều nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, hắn sở dĩ không phải là người có bối cảnh, cũng không có người nào hậu thuẫn, cho nên toàn bộ sự nghiệp bây giờ đều do một tay Tần Vĩnh Phú nỗ lực làm việc mà ra. Như hôm nay, hắn dậy rất sớm để bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đang xem tư liệu, Tần Vĩnh Phú nghe được tiếng đập cửa liền nói:
- Mời vào!
Nghe được thanh âm của Tần Vĩnh Phú, Vu Thiên đẩy cửa vào.
- Là Vu Thiên à? Nhanh, mau vào.
Thấy Vu Thiên đi vào, Tần Vĩnh Phú vội vàng đứng lên. Về chuyện tối hôm qua có sát thủ đến ám sát Vu Thiên thì Tần Vĩnh Phú đã được nghe Tôn bá nói qua, hắn biết bọn người Lý Hưng Quốc sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, nhưng hắn thật không ngờ bọn chúng lại động thủ nhanh đến vậy. Đối với bọn người này, Tần Vĩnh Phú có lòng muốn đối phó cơ mà thực lực lại không đủ.
Cho nên khi nghe chuyện Vu Thiên giết chết tay sát thủ, Tần Vĩnh Phú liền phân phó cho Tôn bá đi xử lý mọi chuyện liên quan đến cái xác. Tần Vĩnh Phú lăn lộn trên đời này cũng không phải chưa thấy qua người chết, đối với loại chuyện này hắn cũng chỉ có thể làm như vậy. Hắn biết rõ rằng, người bình thường muốn chiếm tiện nghi của Vu Thiên là chuyện không thể nào, chỉ cần mình không nhúng tay vào chuyện này thì bọn người Lý Hưng Quốc cũng chưa có lý do gì mà động đến mình.
Đợi khi Vu Thiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mình Tần Vĩnh Phú cười nói:
- Hôm nay tìm cậu là muốn cho cậu xem bản thiết kế về phòng luyện võ mà cậu yêu cầu. Đây, cậu xem một chút đi, cái này là bản vẽ thiết kế phòng luyện võ.
Vừa nói Tần Vĩnh Phú vừa đưa cho Vu Thiên một tờ giấy khổ lớn có vẽ bản thiết kế của phòng luyện võ.
Khiến cho Tần Vĩnh Phú bất ngờ chính là Vu Thiên xem xét bản thiết kế rất chăm chú. Tần Vĩnh Phú nghĩ rằng bản thiết kế trong tay Vu Thiên là thứ chứa rất nhiều yếu tố chuyên môn, mà người sống từ nhỏ trong rừng sâu như Vu Thiên chắc chưa bao giờ được tiếp xúc qua những vật như thế này. Mà đã chưa tiếp xúc qua thì làm sao có đủ trình độ để xem và hiểu cơ chứ.
Kỳ thật, Tần Vĩnh Phú không biết, sở dĩ Vu Thiên có thể xem được loại đồ vật như thế này đều là do Lục thúc của Vu Thiên chỉ dạy. Lục thúc của Vu Thiên là người thông minh tuyệt đỉnh, ông tinh thông mọi thứ từ thiên văn, địa lý, hóa học, sinh vật, vật lý, toán học thậm chí cả ngoại ngữ, nhưng chỉ không biết mỗi võ công. Mẹ Vu Thiên mất từ khi hắn còn rất nhỏ, chỉ có vú em Lý Di cùng với sáu vị thúc thúc nuôi dạy Vu Thiên, Vu Thiên học được rất nhiều thứ từ các vị thúc thúc, trong đó có cả cách xem bản vẽ.
Tần Vĩnh Phú nhìn Vu Thiên xem bản vẽ rất chăm chú, cũng không biết là có hiểu thật hay là chỉ giả bộ hiểu thôi. Cho nên hắn ở một bên giải thích:
- Dựa theo yêu cầu của cậu, muốn một nơi luyện võ cực kỳ yên tĩnh, cho nên tôi chọn tầng hầm của nhà máy rượu Đại Tần, nơi này đảm bảo sẽ không có một ai quấy rầy cậu luyện công. Sơ bộ thì tổng diện tích phòng luyện võ của cậu là 1200m2, trong đó 200m2 sẽ là phòng để cậu nghỉ ngơi, bên trong sẽ đặt một cái giường ngủ và xây một nhà vệ sinh để cậu có thể vệ sinh, tắm rửa và lắp đặt các phương thức liên lạc cần thiết. Còn 1000m2 còn lại là nơi cậu luyện công, tôi sẽ sắp xếp đầy đủ các trang thiết bị tiên tiến nhất phục vụ cho cậu. Cậu thấy thế nào?
Vu Thiên chăm chú nghe Tần Vĩnh Phú nói, vừa nghe vừa nhìn xuống bản vẽ trên tay sau đó bổ xung một câu:
- Rất tốt, nhưng tôi muốn ngài xây thêm cho tôi một căn phòng, bên trong lắp đặt các cơ quan có thể phóng ra ám khí hoặc bắn ra đạn chẳng hạn.
Nghe Vu Thiên nói như vậy, lại nhìn xuống vị trí mà Vu Thiên chỉ trên bản vẽ, Tần Vĩnh Phú mới biết rằng Vu Thiên thực sự có thể đọc hiểu được bản vẽ này.
- Được, tất cả đều nghe theo yêu cầu của cậu, tôi sẽ cho người sửa lại bản vẽ một chút để đúng như cậu yêu cầu.
Tần Vĩnh Phú rất thông minh, cũng không dại gì mà đi hỏi Vu Thiên tại sao lại làm như vậy, hắn biết vấn đề nào nên hỏi, vấn đề nào không nên hỏi.
- Rất tốt.
Vu Thiên nghe được Tần Vĩnh Phú đáp ứng yêu cầu của mình liền gật đầu thỏa mãn. Trong lòng Vu Thiên biết rất rõ rằng Vu Gia Đấu Khí đệ tứ trọng có thể điều chỉnh suy nghĩ vận dụng công lực toàn thân để khống chế vật thể, thậm trí có thể khống chế cơ thể người khác cùng dòng không khí đang lưu thông xung quanh.
Vu Thiên muốn xây căn phòng này cũng là muốn tạo cho mình những thời khắc nguy hiểm, vì chỉ khi đi trong nguy hiểm, vượt qua nguy hiểm con người ta mới có thể trở nên mạnh hơn. Có thể phòng luyện công bằng những cơ quan này sẽ giúp cho Vu Thiên sớm luyện thành Vu Gia Đấu Khí đệ tứ trọng.
Tần Vĩnh Phú thấy Vu Thiên thỏa mãn gật đầu hắn cũng rất vui mừng. Mặc dù để đầu tư cho phòng luyện công dưới mặt đất của Vu Thiên Tần Vĩnh Phú đã tốn không ít tiền, nhưng số tiền này so với việc Vu Thiên có thể tăng thêm thực lực của mình thì có đáng là bao, so về hiệu quả và lợi ích thì số tiền bỏ ra thực không đáng nhắc tới. Thậm chí, bây giờ Vu Thiên nói muốn hái sao trên trời thì Tần Vĩnh Phú cũng nhất định nghĩ biện pháp đi hái sao cho hắn, ai bảo Vu Thiên cường đại như vậy chứ.
- Reng reng reng, reng reng reng.
Điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên đổ chuông, Tần Vĩnh Phú hướng về Vu Thiên nhìn với ánh mắt có lỗi, sau đó đưa tay nhấc điện thoại lên nghe.
- Alo, tôi Tần Vĩnh Phú nghe.
- Tần tổng, ngài khỏe chứ? Tôi là Hắc Lang đây.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của Hắc Lang.
- Àh, là Hắc Lang hả? Thế nào? Có chuyện gì không?
Tần Vĩnh Phú nghe ra là giọng của Hắc Lang, cũng khách khí nói. Mặc dù Hắc Lang đã thần phục dưới chân mình, nhưng mình cũng là do đem thực lực siêu cường của Vu Thiên dọa cho gã sợ, với lại dù sao gã cũng là lão đại Hắc Lang bang, Tần Vĩnh Phú không thể nào mà đối với gã la lối om sòm được.
- Tần tổng, chuyện là như thế này, không biết là ai tung tin tức ra ngoài, bây giờ ngoài đường ai ai cũng đều biết là Hắc Long bang tôi nương tựa tập đoàn Đại Tần. Chuyện này khiến cho rất nhiều bằng hữu của tôi bắt đầu đi chế nhạo tôi, nói tôi nhu nhược. Những chuyện này tôi có thể nhẫn nhịn, ai bảo thế lực bên cạnh Tần tổng mạnh mẽ như vậy chứ. Nhưng cái tôi không ngờ nhất chính là sáng nay hội trưởng Tiểu Đao hội ở khu Tây thành là Lý Đôi Nhãn phái người đưa thiếp mời đến cho tôi, nói cái gì nếu tôi muốn dựa vào người khác gì gì đó vậy không bằng đầu nhập vào trong tay hắn, cùng hắn làm đại sự, đồng thời còn mời tôi trưa nay qua bên đó ăn bữa cơm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.