“Đồ ác độc, là mày làm đúng không? Là mày hãm hại mẹ tao, đồ lấy oán trả ơn, hại mẹ tao thảm như vậy.” Sau khi xong chuyện ở phòng y tế, Lương Văn Tĩnh liền vội vàng chạy tới tính sổ.“Chị Lương nói cái gì thế? Em chỉ là cô thôn nữ quê mùa, nào có gì hiểu cái gì.” Quan Tễ Bạch tâm tình rất tốt, mỉm cười.“Đồ……Khốn nạn.” Quan Tễ Bạch cười lại càng tươi, khiến trong mắt Lương Văn Tĩnh toàn là sự chán ghét.Đinh Nguyệt, người được gọi đến giúp đỡ Lương Văn Tĩnh cũng vô cùng phẫn nộ.
Dọc đường đi cô ta nghe kể rất nhiều chuyện về Quan Tễ Bạch.
Con gái ngoài giá thú, con hoang, hạ tiện, vv…… Trong lòng vừa coi thường vừa khinh bỉ, ánh mắt cô ta nhìn Quan Tễ Bạch như nhìn thứ gì đó bẩn thỉu.Đồ con hoang hạ tiện, vậy mà dám đánh người, quá kiêu ngạo.Đinh nguyệt tự xưng mình là người chính nghĩa, xông lên muốn giúp Lương Văn Tĩnh hả giận, lật lại tình thế.
Cô ta vừa di chuyển, thì khóe mắt nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh lướt ngang qua, sau đó không hiểu sao Quan Tễ Bạch lại ngã ngồi trên mặt đất.Đinh Nguyệt giận dữ trợn mắt nhìn Quan Tễ Bạch: “Cô giả vờ giả vịt cái gì thế hả? Tôi còn chưa chạm vào cô nhé.
Được, tôi cho cô giả vờ.” Ban đầu bọn họ không có thù oán gì, cô đi theo tới đây cũng chỉ là vì không muốn muốn thứ con hoang bắt nạt người trong đoàn mà thôi.Ai mà biết một đứa con hoang lại đê tiện vô sỉ như thế, rõ ràng mình còn chưa đánh cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-tra-xanh-xuyen-ve-thap-nien-80-mot-lan-nua-lam-nguoi/4293091/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.