Kiếm khách đệ nhất thiên hạ, khiến người trong giang hồ nghe thôi đã sợ mất mật bây giờ lại chẳng biết làm gì, cứng còng ở sau cửa. 
Xảy ra chuyện gì??? Ta nên làm gì bây giờ??? 
Đợi đến khi tiếng nức nở nọ xa dần, không nghe được nữa, Kỷ Lương mới thở sâu một hơi. Y nhìn mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay mình, chỉ thấy đáng sợ hơn cả khi giao thủ với người tà đạo, suýt thì bỏ mạng. 
Đến giờ cơm buổi chiều, Kỷ Lương ngồi trong phòng, không kìm được mà vểnh tai nghe. 
Bốn phía im ắng, không có lấy một chút động tĩnh. 
Con bé nói được thì làm được, nói sẽ không lại đến làm phiền y thì quả thực không đến nữa. 
Trong lòng Kỷ Lương thấy nhẹ nhõm, lại cũng có vài phần là lạ. 
Mãi đến khi bầu trời tối đen, y mới lặng lẽ rời phòng, đến điện Lâm An. Gần đây Tống Kinh Lan đã hiểu trọn Tức Mặc kiếm pháp, có tâm đắc mới trên phương diện kiếm đạo, hai thầy trò bèn luận kiếm vào đêm, chuyên chú nghiên cứu kiếm thuật. 
Lúc qua tới nơi, Lâm Phi Lộc cũng ngồi ở đây. 
Cô vẫn ngồi đọc sách cố định ở cái bàn nhỏ, đầu cúi gằm, thoạt trông ỉu xìu. Tống Kinh Lan đang ngồi cạnh dỗ dành: "Tùng Vũ nói nàng chưa ăn tối, ta bảo bọn họ nấu chút canh đem đến được không?" 
Cô rầu rĩ lắc đầu: "Không cần, ta không muốn ăn." 
Tống Kinh Lan bất đắc dĩ xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Hôm nay nàng làm sao vậy? Ai chọc tức hoàng hậu của Cô?" 
Kỷ Lương mới bước vào, nghe vậy chợt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-tra-xanh-xuyen-thanh-tieu-kha-lien/997541/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.