Lâm Phi Lộc nói xong câu này, đến cả bản thân cô cũng thấy buồn nôn.
Không hổ là mình!
Tiểu thiếu niên càng buồn bực hơn, cúi gằm xuống lấy tay áo lau nước mắt.
Lâm Phi Lộc đặt bàn tay lên đầu thỏ nhỏ, lông tơ trắng tinh mềm mại, cảm giác vô cùng dễ chịu, toàn thân phủ màu trắng tinh không vương chút màu lạ, trông siêu xinh xắn. Mặc dù ngày trước cô thích ăn món đầu thỏ sốt cay nhất, nhưng con thỏ đáng yêu như này, cô làm sao bỏ miệng ăn nổi.
Cô hỏi đối phương: "Tại sao mẹ huynh lại bắt huynh gϊếŧ nó? Bà không thích thỏ con sao?"
Chẳng lẽ là bị dị ứng lông thỏ?
Người nọ cắn môi lắc lắc đầu.
Hốc mắt cậu đỏ bừng lên, nghẹn ngào đáp: "Con thỏ này là quà sinh nhật mẹ ta tặng, nuôi được ba năm rồi."
Lâm Phi Lộc: "?"
Bà mẹ này tàn nhẫn quá thì phải?
Ép con trai tự tay gϊếŧ thú cưng, người gì kì cục?
Ánh mắt cô toát lên vẻ thương cảm, nhìn thiếu niên, nghe cậu khóc thút thít kể chuyện một cách đứt quãng: "Mẹ ta nói, chỉ có kẻ yếu mới mang lòng từ bi, kẻ mạnh tâm tính phải kiên định, người muốn làm nên nghiệp lớn thì không được nuôi lòng trắc ẩn, không được vật mình yêu thích, bởi vì chúng có thể trở thành nhược điểm trí mạng của bản thân."
Lâm Phi Lộc: "?"
Bà mẹ này nuôi ý đồ gì đây?
Sống trong cung mà theo phương châm đầy tham vọng như thế này, chắc chắn là nuôi mộng tranh giành quyền lực. Mà các hoàng tử thì còn có thể tranh giành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-tra-xanh-xuyen-thanh-tieu-kha-lien/234221/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.