Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Bầu không khí trên đường quay trở về vẫn luôn không tốt lắm, nhất là Phương Tĩnh Viện vẫn còn đang tức giận.
"Tôi thật sự không hiểu luôn ấy, nói một tiếng thì chết chắc?"
Vì để tỏ lòng kính trọng đối với 2 vợ chồng Tưởng Bạch Hủy, cũng như là xuất phát từ tình bạn, mấy người bọn họ đều đã xin nghỉ để tới đây đó.
Tất nhiên Đồng Tuyết Lục là bà chủ thì không cần phải xin nghỉ nhưng mà vì là bà chủ nên thời gian của cô lại càng quý giá hơn.
Phương Tĩnh Viện nói xong, thấy không có ai lên tiếng phụ họa với mình thì không khỏi cảm thấy nhạt nhẽo.
Phương Tĩnh Viện chọc chọc tay vào người Đồng Tuyết Lục rồi nói: "Không lẽ cô không cảm thấy tức giận một chút nào sao?"
Đồng Tuyết Lục nói: "Trước mắt chúng ta vẫn chưa biết bên bọn họ đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là có điều gì khó nói thật, mọi việc cứ đợi bọn họ về đã rồi nói sau đi."
Ban đầu khi quen biết Tưởng Bạch Hủy cô ấy là người có tính tình vô tư vô lo nhưng lại rất biết ăn nói, rất biết cách điều hòa không khí, cũng lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.
- -- Kể ra cô ấy là người có nhân duyên tốt nhất trong ngành ngoại ngữ đấy.
Ban đầu Đồng Tuyết Lục cũng có chút đề phòng với người tên Tưởng Bạch Hủy này nhưng sau đó cô ấy đã giúp đỡ cô mấy lần, dần dần cô cũng không còn đề phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-tra-xanh-o-nien-dai-van-nam-thang/2981443/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.