- Đây đều là do đám tù nhân đặt điều thôi. Cô phải biết đặt lòng tin vào ai. Mau tìm quần áo mới mặc đi. Chúng ta rời khỏi nơi này. Ở lại đây sẽ xảy ra chuyện đó.
Lâm Phi nói với bác sĩ xong liền ôm quả cầu sắt ở chân, bắt đầu đi ra cửa nhìn ngó.
Hiện tại cả ngục giam Karl đã hỗn loạn rồi. Rất nhiều tù nhân cầm gậy gộc, dụng cụ nấu ăn bắt đầu đi khắp nơi. Trên mặt đấy có mấy cảnh ngục xui xẻo ngã lăn ra đó, mặt bị mấy dĩa ăn đâm vào. Cứ nhìn vào lượng máu chảy ra thì chắc là không còn cứu được nữa.
- Đi thôi.
Nhìn bác sĩ đã mặc một bộ đồng phục màu trắng rồi, Lâm Phi liền nói với cô.
- Đi phía sau tôi, ôm quả cầu sắt cho tôi.
Lâm Phi đưa quả cầu sắt nặng năm mươi cân cho bác sĩ, bắt đầu dẫn cô đi ra ngoài, tiến về phía trận địa của đám tù nhân phòng ăn số một bạo động.
Mà sắc mặt bác sĩ ửng hồng, cố gắng ôm quả cầu sắt, cố hết sức đi phía sau Lâm Phi.
- Không ngờ lại bắt tôi ôm bóng. Đáng giận. Thật sự là đồ tể mà. Lại bắt bác sĩ đáng yêu xinh đẹp như tôi đi ôm quả cầu sắt cho hắn.
Bác sĩ nói nhỏ.
Ven đường gặp phải không ít tù nhân bạo động, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ Âu Dương Phương đều hơi thèm thuồng nhưng khi thấy cô ôm quả cầu sắt, lại thấy Lâm Phi mỉm cười đi phía trước, đối mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-toi-pham/3192473/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.