Cánh cửa mở ra, Lâm Phi nhận ra mình đang ở trong bãi đỗ xe của một toà nhà hắn đang đứng trong thang máy.
Lâm Phi mặc quần áo bảo hộ màu vàng, tay cầm hộp kim loại đựng hơn mười ống nghiệm chứa virus D.
- Lâm Phi, lâu rồi không gặp, cuối cùng anh cũng tới.
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ cửa bãi đỗ xe. Lâm Phi nhìn thấy một cái xe lăn điện đang chậm rãi tiến về phía mình.
Một cô gái tóc đen ngồi trên đó, nhưng trên mặt cỏ mọc đầy mụn nhọt, hốc mắt lõm xuống, bộ dạng giống như cóc chết vậy. Hai cánh tay lộ ra ngoài cũng mọc đầy u dạng vòng. Đó chính là Phan Đa Lạp, sư muội của Lâm Phi.
- Sư huynh, anh và giáo sư điên nghiên cứu ra kháng thể chưa? Bệnh của tôi lúc này đã nhiễm quá nặng, dù anh có thành công thì cũng không cứu được tôi nữa rồi. Trước khi chết được gặp anh thật tốt, cái chết lần này của tôi ít nhất cũng có một nửa dân chúng trong Thành phố bồi táng. Sau khi chết tôi cũng không được thấy thiên đường, chắc chắn là xuống địa ngục, còn là nơi sâu nhất nữa. Tội nghiệt của tôi quá nặng, tôi là ma nữ, tôi đã phóng thích ác ma, ác ma hủy diệt Hắc Đế Tư Thành.
Phan Đa Lạp run rẩy nói.
- Cô xuống địa ngục cũng sẽ không cô đơn. Tôi sẽ cho nhiều người hơn đi cùng cô. Cô xuống địa ngục cũng sẽ thành nữ vương, cứ yên tâm mà đi đi. Tôi không nghiên cứu được thuốc giải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-toi-pham/3192290/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.