- Lão tướng quân, bổn vương tử lần này chấp hành nhiệm vụ có liên quan tới bệnh viện tâm thần.
- Ông nhẫn nhục ẩn nấp ở nơi này nhiều năm như vậy, thật là quốc đống lương tài của Bách Thú Đế Quốc. Tôi đại biểu cho Bách Thú Đế Quốc, tỏ lòng cảm tạ cống hiến của ông.
Lâm Phi vờ trịnh trọng và thần bí, nói với ông lão điên bên cạnh.
Mà nghe Lâm Phi nói vậy, trên mặt ông lão tướng quân điên kia cũng vui như nở hoa.
- Đâu có, đâu có, đều là việc tôi nên làm thôi.
- Lão tướng quân, ông có cảm thấy bệnh viện tâm thần này có chỗ nào đặc biệt không? Những nội dung ông cung cấp rất quan trọng trong việc giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ bí mật này.
Lâm Phi thử dò hỏi.
- Chỗ đặc biệt à? Để tôi ngẫm lại xem. Nhiều lắm. Mấy tên Thiên Long Liên Bang này, mỗi ngày đều tiêm tôi, thức ăn nấu thì không ăn nổi, hầu hết đều là thức ăn tổng hợp do máy móc chế biến.
- Còn quần áo cũng chỉ phát cho tôi một bộ rộng thùng thình thôi.
- Còn nữa. Đáng giận nhất là bên trong phòng còn có gián.
- Hơn nữa cứ qua một thời gian, bọn họ lại tiêm một loại thuốc đặc biệt cho tôi, để tôi vào bên trong một cái thùng như quan tài thủy tinh. Sau đó tôi có thể đi ra khỏi bệnh viện tâm thần đáng giận này, có thể xuất hiện ở thế giới bên ngoài. Không phải là thế giới này của chúng ta, cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-toi-pham/3192105/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.