Ông lão tóc trắng ngồi trên xe lăn, thấy vẻ mặt buồn rầu của mọi người, dùng dáng vẻ trang trọng, bắt đầu an ủi:
- Thanh kiếm này là tôi xin từ chỗ nữ vu ba mắt. Một khi rút được thanh kiếm ra thì chúng ta sẽ đi tới chỗ huy hoàng. Chỉ có người lãnh đạođược trời cao tuyển chọn mới có thể rút kiếm ra từ trong tảng đá bịphong ấn. Đương nhiên cho dù mọi người không rút được thanh kiếm này rathì chúng ta vẫn sẽ tiến hành hành động tiếp theo. Kiếm có thể rút rathì tất nhiên là tốt, nhưng dù không rút ra thì chúng ta chỉ cần đoànkết, đồng tâm hiệp lực thì cũng giống thế thôi.
Sau khi ngheông lão nói, sáu bảy người còn lại chưa rút kiếm cũng lộ vẻ rất hồi hộp, đứng thẳng người. Mà người thất bại cũng đứng phía sau ông lão ngồi xelắn, dùng đủ loại ánh mắt nhìn người tới rút kiếm tiếp theo.
Một người thất bại, lại một người tiến tới. Có người dùng sức lực toànthân, sắc mặt cũng thay đổi mà kiếm vẫn trong tảng đá, không nhúc nhíchchút nào.
Rốt cục Lâm Phi cũng thấy mọi người trước mặt thấtbại, tới phiên mình rồi. Đương nhiên Lâm Phi cũng không chuẩn bị rútkiếm ra, nhưng dù không rút ra thì cũng phải lên ra vẻ một chút. Ít nhất cũng phải cho đám người này thấy là mình đã cố gắng rồi.
Hắn cầm chén rượu đã uống sạch, đĩa hoa quả khô đã ăn hết đặt lên một cáibàn bên cạnh, cuốn tay áo lên rất nhanh, hai tay nắm lấy thanh kiếm màubạc không biết mà kéo.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-toi-pham/3191879/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.