Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi đang nằm ngủ ngon lành trên giường mình thì lại nghe điện thoại kêu reng reng. Tinh thần uể oải, Lâm Phi mở hai mắt nhìn, thấy người gọi là Phùng Hợp Bà Bà.
Lâm Phi nghĩ hoàncảnh phẫu thuật tại nhiệt độ thấp kia sắp giống như khoang huấn luyệnnhiệt độ thấp của mình rồi. Một lần phẫu thuật này khiến giờ đầu mìnhcòn đang choáng váng, tinh thần lực tiêu hao rất nhiều. Đó đã đủ báo đáp Phùng Hợp Bà Bà rồi. Cơ thể quan trọng hơn. Phùng Hợp Bà Bà có thể gọiđiện tới, xem ra đã tỉnh táo khỏe mạnh rồi. Mình cứ ngủ tiếp là hơn.
Sau đó Lâm Phi trực tiếp tắt đồng hồ điện thoại, nằm lên giường ngủ tiếp.
Ngủ thẳng tới trưa, Lâm Phi trở dậy rửa mặt qua loa, đi xuống tầng hầmngầm chỗ Ngô Tiểu Man ăn trưa, cũng rèn luyện với cô rồi mới nhớ ra hình như mình có chuyện gì gấp mà quên mất.
- Tiểu Man, cô luyện tập đao pháp của cô cho tốt nhé. Chờ lúc rảnh rỗi tôi sẽ tới luyện với cô.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man, bắt đầu vừa tự hỏi vừa đi lên lầu.
- Chủ nhân, gần đây sắc mặt anh rất kém. Đừng đi huấn luyện tại khoanghuấn luyện suối nước nóng và băng ảo nữa. Nóng lạnh đột ngột gây tổnthương thân thể lớn lắm.
Ngô Tiểu Man nói với Lâm Phi.
Nghe Ngô Tiểu Man nói thế, Lâm Phi trả lời:
- Thật ra là do tôi cứu người. Tôi vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật rất khó khăn cho một bà lão nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-toi-pham/3191813/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.